Chương trước
Chương sau
Minh Ngữ Đồng không nói được tâm trạng hiện tại của mình, chỉ cảm thấy trái tim như đang tan ra. Cô khẽ mở mắt nhìn Phó Dẫn Tu. Anh ở cách cô gần như vậy, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Hô hấp của cả hai hòa quyện vào nhau.

Cô thừa nhận rằng cô cũng nhớ anh.

Nhất là hôm nay trong hành lang của khách sạn, lúc nhìn thấy anh từ xa bước đến, cô vồ cùng vui mừng và an tâm, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Phó Dẫn Tu, cô thật sự không còn cách nào nói lời từ chối.

Ngón tay Minh Ngữ Đồng khẽ động, từ từ nâng hai tay lên, nắm lấy vạt áo của anh.

Phó Dẫn Tu cứ tưởng Minh Ngữ Đồng muốn đẩy anh ra, trong lòng nhói lên, hốt hoảng ôm chặt lấy cô.

“Cho anh ôm thêm một chút nữa, một chút nữa thôi! Đừng vội đẩy anh ra.” Phó Dẫn Tu cố kìm giọng nói run run của mình, ôm chặt cô vào lòng, “Một chút nữa thôi.”

Minh Ngữ Đồng thở dài, đành đỏ mặt nói: “Em không định đẩy anh ra.”

Phó Dẫn Tu ngây người một lúc, ngây ngốc hỏi: “Không… không sao?”

Mặt Minh Ngữ Đồng nóng bừng lên, một bên má vẫn đang dán lên ngực anh, có thể cảm nhận rõ nhịp tim đang đập nhanh thình thịch trong ngực anh.

Phó Dẫn Tu không nói gì, Minh Ngữ Đồng lúng túng không dám ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy dáng vẻ đang ngây ngốc nhìn cô lúc này của Phó Dẫn Tu.

“Có anh ở đây, em cũng cảm thấy rất an tâm.” Minh Ngữ Đồng nhỏ giọng nói.

Phó Dẫn Tu cứng đờ cả người, cánh tay đang ôm cô cũng đột nhiên siết chặt.

Qua một lúc sau anh mới từ từ bình phục lại một chút, mới hơi kéo giãn khoảng cách, để tiện cúi đầu nhìn thấy gương mặt của cô. Cho dù vậy đôi tay anh vẫn vòng qua ôm lấy cô, như sợ cô sẽ chạy mất. Thái độ này khiến Minh Ngữ Đồng dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại dâng lên sự chua xót.

Phó Dẫn Tu thận trọng nhìn Minh Ngữ Đồng, cuối cùng cũng nhìn thấy cô đang đỏ mặt. Nhịp tim anh bỗng chốc nhanh hơn, giọng nói kích động run run: “Đồng Đồng, em… đã tha thứ cho anh sao?”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Không tha thứ mà cho anh ôm, cho anh hôn?

“Em đồng ý rồi sao? Đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa?” Phó Dẫn Tu lại hỏi.

Cô trừng mắt nhìn anh, “Em không biết đâu!”

Lúc này cuối cùng Phó Dẫn Tu đã hiểu ra, anh kích động bật cười.

Phó Dẫn Tu không nói tiếng nào, bế cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu hôn lên môi cô. Cánh tay vòng qua vai ôm cô vào lòng. Tay còn lại nhẹ nhàng tìm nút điều khiển phía sau lưng ghế, điều chỉnh ghế ngả ra sau. Sau đó hai tay anh ôm chặt cô, hôn liên tiếp.

Minh Ngữ Đồng trong vòng tay anh trở nên vô cùng nhỏ bé, bị anh siết chặt trong vòng tay, cô chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Cảm nhận sự nóng bỏng trên môi bắt đầu di chuyển xuống dưới, nhịp tim Minh Ngữ Đồng đập dồn dập, đồng thời có chút hốt hoảng.

“Phó... Phó Dẫn Tu...”

“Anh biết, anh biết... Sẽ không ở đây...”

Phó Dẫn Tu tựa đầu lên vai cô, phần trán nhẹ nhàng rúc vào hõm cổ của cô. Hơi thở nóng bỏng phả lên gáy cô. Hai tay anh di chuyển đến phần eo của cô, từ từ siết chặt.

“Đồng Đồng, em đồng ý làm lành với anh rồi phải không? Chúng ta làm lành rồi, sau này cũng sẽ mãi mãi hạnh phúc phải không?”

“Phải. Chỉ cần anh không ức hiếp em nữa, không làm tổn thương em nữa, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bên nhau.”

“Không đâu, tuyệt đối sẽ không. Anh thà để bản thân mình chịu tổn thương, cũng sẽ không làm em tổn thương.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.