Chương trước
Chương sau
“Không sao, anh cũng quen rồi.”

Phó Dẫn Tu nói xong, còn có chút không cam tâm liếc sang phòng ngủ của Minh Ngữ Đồng một cái.

Thật ra không cần mua giường cũng được.

Minh Ngữ Đồng bật cười, “Anh đừng mơ.”

Phó Dẫn Tu: “...”

Vừa nãy còn đang yên đang lành, sao nhanh như vậy đã trở mặt rồi?

“Được rồi, anh mau ngủ đi, ngủ ngon.”

Tắt đèn phòng khách, Minh Ngữ Đồng rở về phòng ngủ của mình.

Phó Dẫn Tu quả nhiên vừa đặt lưng nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ. Có lẽ vì hôm nay cuối cùng cũng đã làm lành với Minh Ngữ Đồng, nhận được cái gật đầu đồng ý của cô, Phó Dẫn Tu ngủ rất ngon, không còn băn khoăn gì. Vừa nằm xuống, liền ngủ một giấc đến trời sáng.

Sáng chủ nhật, Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời cũng không cần dậy sớm như mọi ngày. Sau khi Phó Dẫn Tu thức dậy thì tự đi thu xếp cho bản thân một chút. Anh xuống nhà xe, lấy hành lý từ sau cốp xe rồi đem trở lên nhà. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì đã là tám giờ. Nhưng Minh Ngữ Đồng và Tiểu Cảnh Thời vẫn chưa có ý định thức dậy. Phó Dẫn Tu còn đang nôn nóng hôm nay đến cửa hàng nội thất chọn giường cho mình nữa. Sau này, anh cũng là người có giường riêng ở đây rồi.

Anh vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lúc đun cà phê thì đi đến bên ngoài cửa phòng của Minh Ngữ Đồng. Phó Dẫn Tu cố ý đi thật khẽ, vào phòng rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Minh Ngữ Đồng vẫn đang ngủ rất say, không hề có dầu hiệu sắp thức dậy. Phó Dẫn Tu bước đến gần, cẩn thận ngồi xuống bên giường. Cô quấn chăn kín mít, chỉ để lộ gương mặt nhỏ trắng nõn. Mái tóc dài nhẹ nhàng xõa bung che phủ một bên mặt, làm gương mặt cô càng nhỏ hơn. Có lẽ do đang ngủ rất ngon, gương mặt cô nhuộm một màu hồng tự nhiên, lan tỏa từ trong ra ngoài, so với tất cả các loại son phấn nổi tiếng thì đẹp hơn rất nhiều. Đôi môi vì đang ngủ say mà khẽ mở ra, để lộ một phần răng trắng muốt.

Minh Ngữ Đồng liền cảm thấy dường như có gì đó bất thường. Lông mi cô khẽ động, Phó Dẫn Tu vì vẫn luôn ngắm nhìn cô nên cũng lập tức phát hiện ra sự thay đổi đó.

Minh Ngữ Đồng lại chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng xem như hoàn toàn tỉnh táo. Đột nhiên ý thức được tình trạng hiện tại, cô kéo chăn che gương mặt của mình đi.

“Đồng Đồng?” Phó Dẫn Tu lay nhẹ người cô, “Còn muốn ngủ sao?”

Minh Ngữ Đồng trốn trong chăn, len lén dụi mắt, kiểm tra quanh mắt một chút, sau đó lại xoa xoa mặt vài cái. Cũng may, không có ghèn, trên mặt cũng không bị đổ dầu.

“Không phải, anh ra ngoài trước đi, em sẽ dậy ngay.”

“Có phải em có chỗ nào không được khỏe sao?”

“Không có, anh ra ngoài trước đi.”

Phó Dẫn Tu nhíu mày, vô cùng lo lắng, “Em không nói rõ với anh, anh sẽ không ra ngoài.” Sợ Minh Ngữ Đồng hiểu lầm ý của mình, lại vội giải thích thêm một câu, “Em như vậy, anh không yên tâm.”

“Bây giờ em vừa mới ngủ dậy, lôi thôi lắm, không được nhìn!”

Phó Dẫn Tu bật cười.

“Anh đừng cười nữa!” Minh Ngữ Đồng ủ rũ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.