Chương trước
Chương sau
Minh Ngữ Đồng đứng bên ngoài xe hỏi Mạnh Trạch Đình: “Chuyện của Minh Tư Liên, cậu định xử lý thế nào?”

“Tôi phải thu xếp ổn thỏa cho bà ngoại đã, rồi từ từ nói cho bà nghe chuyện của Minh Tư Liên. Hôm nay đột nhiên nhắc đến chuyện này với bà, bà rất khó tiếp nhận, cũng rất khó tin. Trong mắt bà, Minh Tư Liên luôn là một đứa trẻ ngoan.”

“Ngày mai tôi đưa bà ngoại đi kiểm tra sức khỏe đã. Bà sống một mình lâu như vậy, ăn uống không tốt, không đủ dinh dưỡng. Tôi còn phải đi viếng ba mẹ tôi nữa. Là tôi bất hiếu, ba mẹ qua đời mà tôi lại không có bên cạnh họ. Làm những chuyện này xong tôi sẽ xử lí tới Minh Tư Liên.”

Minh Ngữ Tiền hiểu ý gật đầu. Minh Tư Liên có đáng hận thế nào muốn cô ta chết ra sao cũng không thể gấp trong một chốc một lát được. Mới quen biết Mạnh Trạch Đình chưa được bao lâu nhưng Minh Ngữ Tiền đã coi anh ta như anh em tốt, thân thiết vỗ vai anh ta, “Khi nào tìm Minh Tư Liên tính sổ nhớ nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi sẽ phối hợp hết sức.”

Mạnh Trạch Đình giật khóe miệng, liếc mắt nhìn xuống bàn tay trên vai mình. Minh Ngữ Tiền còn cố ý vỗ vai anh ta thêm hai cái nữa rồi mới thu tay về.

Mạnh Trạch Đình: “...”

Khác với lúc đi, lúc về đám người Minh Ngữ Đồng không đi cùng Mạnh Trạch Đình. Mạnh Trạch Đình và bà ngoại ngồi một xe. Lên xe, Mạnh Trạch Đình nói với trợ lý: “Đi điều tra xem, rốt cuộc Minh Tư Liên đã làm gì ở Minh gia khiến cho Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền đều không muốn tha cho cô ta.”

***

Bận rộn cả nửa ngày trời khiến bọn họ vẫn chưa kịp ăn cơm. Bởi vì tin tức Biên Đạo Nhân mang đến khiến cho Minh Ngữ Tiền hấp tấp quyết định đi tìm Mạnh Trạch Đình, không quan tâm đến điều gì khác, cũng không cảm thấy đói. Giờ xử lý chuyện này xong, bình tĩnh lại mới thấy bụng sôi ùng ục.

May mà thím Lưu đã đến nhà Minh Ngữ Đồng nấu cơm sẵn đợi bọn họ quay về. Lúc bọn họ về, Tiểu Cảnh Thời lập tức chạy ra cửa đón.

Minh Ngữ Đồng vuốt mặt cậu bé: “Con vẫn chưa ăn cơm à?”

Tiểu Cảnh Thời ngoan ngoãn lắc đầu: “Con muốn đợi mọi người.”

“Đói rồi phải không?” Minh Ngữ Đồng dịu dàng nói, “Sau này nếu như lại có chuyện như vậy, con ăn trước đi, nhỡ mọi người về muộn thì phải làm sao?”

“Vâng.” Tiểu Cảnh Thời gật đầu, “Con nghe thấy mọi người đang trên đường về cho nên mới đợi mà.”

“Con ngoan lắm.” Minh Ngữ Đồng khen ngợi.

Mọi người cùng nhau ăn cơm, sau đó Biên Đạo Nhân rời đi trước.

Minh Ngữ Tiền khó chịu nhìn Phó Dẫn Tu: “Anh còn chưa đi à?”

Phó Dẫn Tu cười ha ha hai tiếng, vẻ mặt đắc ý, “Tôi ngủ ở đây.”

Minh Ngữ Tiền: “...”

“Ngủ sàn nhà à?” Minh Ngữ Tiền nhìn chằm chằm sàn nhà trong phòng khách. Cậu biết Phó Dẫn Tu đã ở đây ngủ sàn nhà mấy ngày rồi.

Ai ngờ, vẻ mặt của Phó Dẫn Tu càng thêm đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh mặt, “Đương nhiên là ngủ trên giường rồi, sao Đồng Đồng có thể nỡ để tôi ngủ sàn nhà được.”

Minh Ngữ Tiền vừa nghe xong, cực kỳ không vui, đang định mở miệng chất vấn thì đột nhiên dừng lại.

Minh Ngữ Đồng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe Minh Ngữ Tiền chất vấn, kết quả thấy cậu không nói gì, cô ngây người.

Sau đó, Minh Ngữ Đồng thấy Minh Ngữ Tiền bịt tai Tiểu Cảnh Thời mới hỏi: “Chị, chị để anh ta ngủ cùng chị sao?”

Minh Ngữ Đồng: “...”

“Câu này của em khó nghe quá đi.” Minh Ngữ Đồng đỏ mặt nói.

“Chị sao chị có thể không có tiền đồ thế chứ!”

“Anh ấy ngủ trong phòng làm việc mà.”

Tiểu Cảnh Thời đang ngọ nguậy, ý đồ thoát khỏi bàn tay của Minh Ngữ Tiền. Minh Ngữ Tiền gõ nhẹ vào đầu cậu bé, cuối cùng cũng buông tay. Sau đó, cậu khoanh tay trước ngực, không vui nói: “Ngủ phòng làm việc, đề phòng được sao?”

Phó Dẫn Tu cảm giác nhân phẩm của mình bị nghi ngờ một một cách sâu sắc, “Tôi không phải là loại người đó.”

“Ha ha.” Minh Ngữ Tiền không khách khí cười mỉa.

“Sao cậu quản nhiều thế hả? Tôi với Đồng Đồng đã làm lành rồi.” Phó Dẫn Tu nói.

Lúc này, Tiểu Cảnh Thời cũng kéo tay Minh Ngữ Tiền. Minh Ngữ Tiền cúi đầu nhìn cậu bé đang ngóc cổ lên nhìn mình, “Cậu, đừng chia rẽ gia đình cháu nữa.”

Minh Ngữ Tiền: “...”

Hóa ra cậu còn trở thành người xấu à?

“Hừ!” Minh Ngữ Tiền không khách khí nói với Phó Dẫn Tu, “Anh còn dám có lỗi với chị tôi thử xem. Cho dù tôi mất cái mạng này cũng sẽ không tha cho anh đâu!”

“Ngữ Tiền…” Minh Ngữ Đồng cảm động gọi cậu, giọng nói hơi khàn đi.

Minh Ngữ Tiền mím môi, sau đó mới nặng nề thở dài: “Chị, chị theo em ra đây một lát.”

Minh Ngữ Đồng gật đầu, Phó Dẫn Tu có chút không yên tâm sợ Minh Ngữ Tiền sẽ nói gì đó khiến Minh Ngữ Đồng thay đổi chủ ý.

Anh túm chặt lấy tay Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, em sẽ không bỏ anh chứ?”

Cô nhẹ nhàng nắm tay anh, “Sẽ không đâu, em đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.”

Nhưng Phó Dẫn Tu không biết Minh Ngữ Tiền đã không còn bài xích chuyện hai người ở bên nhau. Thậm chí khi Minh Ngữ Đồng lưỡng lự, cậu còn khuyên nhủ cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.