Chương trước
Chương sau
Lúc này, trên gương mặt cô tràn đây dư âm sau cuộc hoan ái. Gương mặt xinh đẹp, kiều diễm như đóa hoa hải đường sau mưa. Đôi mắt mờ sương vô cùng mê hoặc. Đôi môi đỏ căng mọng giống như vừa được bôi một lớp nước hoa hồng. Làn da trắng mịn vẫn còn ửng hồng.

Phó Dẫn Tu mặt dày ở trên người cô không chịu xuống, nói nhỏ: “Nếu không thì hôn nhé?”

Minh Ngữ Đồng kéo chăn, quấn chặt người mình lại, giống như một con nhộng, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.

Phó Dẫn Tu bật cười, ôm cả chăn cả người vào lòng.

Đồng Đồng, hay là em chuyển đến đây sống đi.”

Câu này lập tức nhắc nhở Minh Ngữ Đồng.

“Cảnh Thời bây giờ vẫn đang ở nhà một mình, chắc chắn đang đợi chúng ta quay về. Mấy giờ rồi?”

“Không gấp.”

“Sao có thể không gấp chứ.”

“Giáp ba và Giáp bốn ở đó với nó rồi. Em không cần lo lắng.”

Minh Ngữ Đồng ngập ngừng một lát, rồi thở phào một hơi. Cô sốt ruột nên quên luôn cả Giáp ba và Giáp bốn.

“Em xem, chuyển đến đây sống vẫn là thuận tiện nhất còn gì? Sau này chuyện như vậy chắc chắn sẽ còn rất nhiều.” Phó Dẫn Tu nhân cơ hội khuyên nhủ.

“Chuyện như vậy” trong lời nói của Phó Dẫn Tu là chỉ buổi tối không ở nhà hay là chỉ… chuyện bọn họ vừa làm?

Có lẽ nét mặt suy tư của Minh Ngữ Đồng quá rõ ràng, Phó Dẫn Tu cười giải thích: “Cả hai.”

Phó Dẫn Tu ôm chặt Minh Ngữ Đồng vào lòng, đôi môi đặt trên tai cô, “Em sẽ không cho rằng anh chỉ muốn một lần chứ.”

Minh Ngữ Đồng: “...”

Cô hơi buồn bực vặn vẹo trong lòng Phó Dẫn Tu.

“Nhà em không lớn, chúng ta ở đó buổi tối khó tránh sẽ có âm thanh, ngộ nhỡ để Tiểu Cảnh Thời nghe thấy thì phải làm sao? Em chuyển đến đây thì hợp hơn. Phòng ngủ của anh cách phòng ngủ của Tiểu Cảnh Thời một đoạn, hơn nữa cách âm cực kỳ tốt.”

“Vậy thì cũng có thể không làm. Anh vẫn ngủ ở phòng làm việc, trước giờ thế nào sau này vẫn vậy.”

“Tuyệt đối không được! Nếu như chưa từng ăn sơn hào hải vị thì cũng thôi đi. Nhưng anh đã ăn rồi, biết mùi vị ra sao rồi. Rõ ràng vẫn có, em lại không cho anh ăn, làm sao mà được.”

Đây là kiểu ví von gì thế?

“Đồng Đồng, em chuyển đến đây sống đi. Chuyển đến đây tiện hơn rất nhiều. Anh cũng có thể chăm sóc cho em tốt hơn.”

“Em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.”.

Phó Dẫn Tu thở dài, “Có lúc anh thật sự cực kỳ hối hận, ban đầu cứ nhất định bắt em tự lập. Kết quả bây giờ em không thích dựa vào anh nữa.”

“Thực ra, em rất cảm kích khi đó anh yêu cầu em như vậy, em cảm thấy tự lập một chút cũng rất tốt.”

“Đúng, chính vì như vậy, em đã trở nên quyến rũ hơn trước đây. Nhưng anh lại hối hận, vì anh rất muốn chăm sóc em.”

Minh Ngữ Đồng suy nghĩ, thực ra cô cũng không có lý do gì để từ chối việc chuyển về đây sống. Nếu bây giờ đã lại… thân mật với anh như thế mà còn phải sống ở hai nơi, để cho Tiểu Cảnh Thời cũng vì vậy mà không thể có một mái nhà hoàn chỉnh, thực sự là không cần thiết.

Cô đang định trả lời anh thì điện thoại trong túi quần rơi trên nền nhà đổ chuông.

“Là điện thoại của em.”

“Anh đi lấy cho em.” Phó Dẫn Tu ấn cô nằm xuống giường.

Phó Dẫn Tu cứ thế bước xuống giường, không hề có ý định mặc quần áo. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.