Chương trước
Chương sau
Nhưng bây giờ Phó Nhân Kiệt rõ ràng là muốn tiền trảm hậu tấu.

Người canh gác nghĩ rằng, nếu như thực sự để cho Phó Nhân Kiệt dẫn Hà Nhược Di đi, dù sao người ta cũng là cha con, Phó Dẫn Tu chắc sẽ không làm gì ông ta. Nhưng Hà Nhược Di bị dẫn đi là bọn họ không làm tròn chức trách. Bây giờ đã bị giáng chức xuống làm người canh gác, còn bị giáng chức nữa thì bọn họ không giám nghĩ. Thế là bọn họ đành đi lên trước ngăn cản Phó Nhân Kiệt.

Đám vệ sĩ Phó Nhân Kiệt đem theo lập tức bảo vệ ông ta, Đổng Thu Thực và Hà Nhược Di ở giữa.

“Các người dám ra tay với ông chủ?” Một tên mặc đồ đen nghiêm nghị lạnh lùng nói.

“Đi!” Phó Nhân Kiệt ra lệnh, đám mặc đồ đen liền bảo vệ ba người họ rời đi.

“Lập tức thông báo cho ông chủ!” Một người canh gác nói.

***

Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng đang ngủ say thì điện thoại của anh vang lên khiến cho hai người tỉnh giấc. Minh Ngữ Đồng đang bị Phó Dẫn Tu ôm chặt, cho dù là đã ngủ say anh vẫn không buông tay. Cô nằm mơ thấy mình ngủ trong một cái lò lửa, hơn nữa còn bị trói, không sao chạy thoát được khiến cô vô cùng hoảng sợ.

Lúc này bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, cô vội vàng đẩy Phó Dẫn Tu ra. Phó Dẫn Tu mặt hầm hầm nhìn về phía điện thoại rồi lại quay đầu lại khẽ hôn lên khóe miệng Minh Ngữ Đồng, “Làm em tỉnh giấc rồi?”

Minh Ngữ Đồng muốn nói, may nhờ có tiếng chuông điện thoại nếu không cô sẽ bị ác mộng cả đêm mất. Nhưng cô vẫn chưa kịp nói ra thì Phó Dẫn Tu đã vươn tay cầm lấy điện thoại. Thấy số hiển thị trên màn hình, vốn anh muốn tắt máy nhưng sau lại đổi ý.

“Anh đi nghe điện thoại.” Phó Dẫn Tu nói.

Minh Ngữ Đồng lười biếng gật đầu rồi lại mơ màng ngủ tiếp.

“Chuyện gì?” Phó Dẫn Tu lạnh lùng hỏi.

Đêm hôm khuya khoắt, dám phá hoại giấc mộng đẹp của anh, tốt nhất nên là chuyện cực kỳ quan trọng.

“Ông chủ, Hà Nhược Di bị ông Phó dẫn đi rồi.” Giáp một trầm giọng nói.

Từ khi Phó Dẫn Tu tiếp quản Thorny, anh đã nhận được sự ủng hộ của đa số thành viên của tổ chức. Bọn họ đều giống như Giáp một gọi Phó Nhân Kiệt là ông Phó. Bởi vì họ biết quan hệ của Phó Dẫn Tu và Phó Nhân Kiệt không tốt, nên sẽ không dùng mấy từ như “ba ngài” khi nhắc đến Phó Nhân Kiệt với Phó Dẫn Tu.

Mặt Phó Dẫn Tu sa sầm, ban đầu anh rất khó khăn mới tiếp quản được tổ chức Thorny, gần như phải trở mặt với Phó Nhân Kiệt. Hai người miễn cưỡng duy trì mối quan hệ cha con xa cách. Cộng thêm việc Phó Dẫn Tu đã biết chân tướng Minh Ngữ Đồng rời đi năm xưa. Chính hai con người anh gọi là ba mẹ này đã hại anh và Minh Ngữ Đồng xa nhau suốt bảy năm trời. Nếu không phải do anh không cam tâm, quay lại tìm cô, chắc hai người đã bỏ lỡ nhau cả đời rồi. Bây giờ cơ thể của Minh Ngữ Đồng yếu ớt, rất khó mang thai, khoảng thời gian trước đã chịu đựng đủ mọi lời chỉ trích. Tất cả những chuyện này đều là do ba mẹ anh ban cho.

Anh bận rộn theo đuổi lại Minh Ngữ Đồng, vẫn chưa kịp tính sổ với họ. Kết quả, bọn họ lại dẫn Hà Nhược Di đi. Bọn họ muốn làm gì chứ?

“Lính canh gác cứ để Hà Nhược Di bị người khác dẫn đi thế hả?” Phó Dẫn Tu kiềm chế tức giận nói.

Giáp một im lặng một lúc nói, “Bọn họ không dám ra tay với ông Phó và bà Phó.”

“Thay hết đám lính canh đi, sau đó nói với tất cả mọi người rằng nếu như trong mắt họ mệnh lệnh của tôi không phải là duy nhất, trừ tôi ra bọn họ vẫn còn kiêng kị người khác thì cút hết đi. Tôi không cần những thuộc hạ đến cả phải nghe lệnh ai cũng không biết.”

“Rõ!” Giáp một đáp.

“Không chỉ nói với những tên canh gác không làm tròn chức trách tối nay, còn phải cho tất cả mọi người biết nữa.” Phó Dẫn Tu nói.

“Rõ.” Giáp một nói, “Vậy còn Hà Nhược Di?”

“Đuổi theo! Đuổi theo bắt cô ta lại, bất luận sống chết cũng không cần nương tay. Nếu như bọn họ chống trả, cứ xử lý theo quy định.”

“Rõ.”

“Hà Nhược Di rơi vào tay ba tôi, không biết bọn họ sẽ lợi dụng cô ta thế nào. Nếu như họ đã đích thân đến trại giam cứu cô ta dù biết rõ làm như vậy sẽ trở mặt với tôi thì chắc chắn là họ có kế hoạch gì đó. Ba tôi vẫn luôn không phục, dường như vẫn muốn hạ bệ tôi, còn tìm một người mang thai hộ mẹ tôi vì muốn sinh cho tôi thêm một thằng em nữa.”

Phó Dẫn Tu cười chế giễu khinh thường, “Đợi đứa trẻ đó ra đời lại bắt đầu bồi dưỡng để tranh giành với tôi.”

Phó Nhân Kiệt có phải đã quên mất anh cũng có con trai không? Cho dù đợi đứa bé kia lớn lên, anh già rồi thì vẫn còn có Tiểu Cảnh Thời.

Phó Nhân Kiệt rốt cuộc nghĩ gì vậy?

Ngay cả Giáp một cũng không hiểu những toan tính trong đầu ông ta, chỉ có thể nói ông ta bị thiểu năng.

“Đi tìm người phụ nữ mang thai hộ đó cho tôi. Ba tôi rất quý trọng đứa bé trong bụng cô ta nên đã giấu cô ta rất kỹ. Nếu ông ấy đã dám dẫn Hà Nhược Di đi từ trong tay tôi vậy thì cũng phải trả tôi cái gì đó. Các anh chia làm hai hướng tìm hai người đó, dù thế nào cũng phải tìm được cả hai.”

“Rõ.” Giáp một đáp.

Tắt điện thoại xong, Phó Dẫn Tu cũng không trở về phòng ngay. Anh xoay người đi xuống quán bar, lấy một chai rượu mạnh đã uống vơi một nửa. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, bình rượu thủy tinh tinh xảo tỏa ra ánh sáng nhạt, khiến cho rượu bên trong bình càng thêm đẹp mắt. Anh lại lấy ra một chiếc cốc thủy tinh, rót nửa cốc sau đó uống một ngụm. Rượu cay xè trôi xuống, thiêu đốt cổ họng và dạ dày. Nhưng cơn giận trong lòng Phó Dẫn Tu vẫn chưa tiêu tan. Anh lại lấy một hộp thuốc lá từ trong ngắn kéo tủ ra, châm lửa hút. Đã rất lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng lúc này tâm trạng buồn phiền không cách nào vơi đi. Anh sợ sau khi về phòng sẽ làm ảnh hưởng đến Minh Ngữ Đồng nên ở đây cố gắng bình tĩnh lại. Phó Dẫn Tu dừng sức hít mấy hơi rồi đột nhiên ném điếu thuốc đang hút dở vào trong nước.

Phó Nhân Kiệt, ông không thể yên phận hả?

Không thể yên phận!

Phó Dẫn Tu oán hận nghiến răng, hai người đó không thể để anh sống những ngày tháng yên ổn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.