Chương trước
Chương sau
Cô thậm chí còn có suy nghĩ, người đàn ông này, cả đời cũng sẽ không lừa cô.

Tốt như vậy đấy, làm cô yên tâm như vậy đấy.

Nhưng bây giờ, mới qua không bao lâu, đã bị cô phát hiện anh nói dối.

Như vậy... Lúc trước thì sao?

Có từng nói dối hay không?

Hai tay Minh Ngữ Đồng ôm đầu gối, rơi vào ngõ cụt.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Lúc này, cửa phòng bị gõ, cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng hoàn hồn, không biết rốt cuộc mình đã như thế này trong bao lâu.

Cô xuống giường mở cửa, lại thấy thím Hoắc đứng ở ngoài.

“Bác sĩ Lạc đến, nói là dạ dày cô khó chịu, đến xem cho cô một chút.” Thím Hoắc lo lắng hỏi, “Dạ dày cô bị khó chịu ạ?”

Bác sĩ Lạc à?

Nghĩ đến câu nói trước khi Phó Dẫn Tu cúp điện thoại lúc nãy, muốn gọi bác sĩ đến.

Cho nên, người này chắc là do Phó Dẫn Tu gọi đến.

“Thật ra bây giờ tôi đã đỡ hơn rồi.” Minh Ngữ Đồng ngượng ngùng nói.

“Vậy cũng phải để cho bác sĩ xem một chút đi. Xem có thể nhìn ra vì sao khó chịu hay không, để tôi bồi bổ cho cô.” Thím Hoắc nói.

Không nghĩ tới Phó Dẫn Tu thật sự gọi bác sĩ đến, nếu như kiểm tra phát hiện không có vấn đề gì, thì rất là lúng túng.

Minh Ngữ Đồng không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi xuống lầu với thím Hoắc.

Bác sĩ Lạc là một người đàn ông trung niên nhìn rất có phong độ của người trí thức nho nhã, hình như là người của “Thorny”, không hành nghề ở bên ngoài.

Nhưng có thể ở lại trong “Thorny”, thì y thuật có thể tưởng tượng được, nhất định là cực kỳ lợi hại.

“Bác sĩ Lạc.” Minh Ngữ Đồng kêu lên.

“Cô Minh, mời ngồi.” Bác sĩ Lạc vẫn đứng, chỉ vào cái ghế sô pha Minh Ngữ Đồng, “Vừa nãy tôi nhận được chỉ thị của ông chủ, đến đây khma cho cô một chút, nghe nói là dạ dày khó chịu ạ?”

Minh Ngữ Đồng lúng túng che chỗ dạ dày, “Thật ra... Bây giờ đã không đau nữa rồi, còn làm phiền ông đến đây một chuyến nữa.”

“Không sao hết, nếu tôi đã tới đây rồi, thì vẫn nên xem cho cô một chút.” Bác sĩ Lạc nói.

Vừa làm kiểm tra cho Minh Ngữ Đồng, vừa hỏi tình huống của cô.

Minh Ngữ Đồng nói lại một lần, những lời đã nói với Phó Dẫn Tu.

Sau khi bác sĩ Lạc kiểm tra xong, quả thật không có vấn đề lớn lao gì, “Xem ra là do không ăn uống điều độ, ngoài ra còn có nguyên nhân trên phương diện tâm tình nữa.”

Minh Ngữ Đồng có chút căng thẳng, ai ngờ ngay cả cái này ông cũng có thể kiểm tra ra.

Bác sĩ Lạc nở nụ cười, không hỏi nhiều, chỉ nói: “Bây giờ áp lực của mọi người đều rất lớn, là rất bình thường. Cô Minh nên cố gắng thả lỏng tâm tình, không nên để mình bị căng thẳng, không nên lo lắng quá nhiều, mặt khác cần ăn uống điều độ là tốt rồi.”

Minh Ngữ Đồng đồng ý từng cái một, bác sĩ Lạc cũng dặn Minh Ngữ Đồng uống thuốc.

Bây giờ đã hết đau rồi, chỉ có thể dựa vào việc bồi bổ mà thôi.

Sau khi bác sĩ Lạc đi, thím Hoắc nói: “Cô đừng đi ngủ vọi, vừa nãy tôi đã nấu cháo cho cô, cô uống một chén nhỏ trước, cho dịu dạ dày xuống, không thể không ăn cái gì cả. Dáng vẻ này của cô, dạ dày không đau mới là lạ đó.”

“Bây giờ tôi đã không sao rồi.” Minh Ngữ Đồng nói.

“Không sao cũng phải uống một chút!” Thím Hoắc kiên trì, trực tiếp kéo Minh Ngữ Đồng đến bên cạnh bàn ăn, “Không ăn cơm sao được chứ. Buổi tối không thể ăn quá no, vừa mới ăn xong cũng không nên ngủ ngay, cho nên tôi đã nấu cho cô một chút, cô uống cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Ngoan, đến uống một chút đi.”

“Lúc nào cũng vậy, thế này không phải là đang dày vò dạ dày đến hỏng luôn sao?” Thím Hoắc nói, “Cô có biết tại sao trong nhà lại chuẩn bị thuốc dạ dày không? Đấy là vì cậu chủ cậu ấy cũng không chú ý như thế này, lúc nào cũng bận rộn không để ý tới chuyện ăn uống, có lúc bận quá thì dứt khoát không ăn, kết quả làm hỏng dạ dày của mình luôn, đến bây giờ thỉnh thoảng còn mắc bệnh. Cho nên trong nhà mới luôn có thuốc dạ dày.”

Minh Ngữ Đồng kinh ngạc hỏi: “Dạ dày của anh ấy không tốt ạ?”

“Đúng vậy.” Thím Hoắc gật đầu, “Cậu chủ không nói cho cô biết sao?”

Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Tôi mới dọn tới mấy ngày, nên chưa phát hiện ra.”

“Mấy ngày trước, cậu ấy lại tái phát chứng đau dạ dày. Hơn nửa đêm, sợ đánh thức cô, làm cô lo lắng, nên tự mình lén lút đi tìm, uống thuốc, rồi lại ở trong phòng khách một mình đến một tiếng đồng hồ, chờ đến lúc dạ dày hoàn toàn không đau nữa mới trở về, sợ khi đau lăn qua lăn lại, đánh thức cô.” Thím Hoắc nói.

Chuyện này, rõ ràng là Phó Dẫn Tu đã giấu Minh Ngữ Đồng, không muốn để cho cô biết.

Phó Dẫn Tu ngay cả chuyện dạ dày của mình không tốt, cũng không định nói với Minh Ngữ Đồng.

Nhưng thím Hoắc cảm thấy, cậu chủ thật là ngốc.

Chồng của bà là quản gia của “Thorny”, phụ trách cuộc sống hàng ngày của đám đàn ông cẩu thả trong “Thorny“.

Bà thì ở lại chỗ này chuyên môn chăm sóc cho Phó Dẫn Tu.

Thân phận của Phó Dẫn Tu mẫn cảm như vậy, làm sao có thể tùy tiện tìm người tới nhà làm việc được chứ?

Tất nhiên là phải có người đáng tin.

Hai vợ chồng bà đều ở trong “Thorny” từ lâu, con trai còn đang làm việc trong bộ phận IT của “Thorny“.

Sau khi Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng chia tay, Phó Dẫn Tu vì tìm người có thể chăm sóc cho Tiểu Cảnh Thời, mới nhận bà vào.

Trong bảy năm này, mặc dù tính tình của Phó Dẫn Tu có chút lạnh lùng, nhưng bà biết rõ Phó Dẫn Tu là một người có tính cách trong nóng ngoài lạnh.

Nhất là đối với một nhóm anh em tròn “Thorny”, thật sự đã đạt đến một trình độ đặc biệt nào đó.

Hơn nữa ba mẹ của Phó Dẫn Tu coi anh là kẻ thù, nên Phó Dẫn Tu vẫn luôn sống không dễ dàng gì, mặc dù thím Hoắc vẫn chưa nói gì, nhưng bà lại rất yêu thương Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu đối với Minh Ngữ Đồng tốt như vậy, trước kia Minh Ngữ Đồng cũng vô cùng khó khăn, chịu rất nhiều khổ.

Nhưng bây giờ, theo thím Hoắc, Minh Ngữ Đồng lại không có hồi báo tương tự cho Phó Dẫn Tu.

Bây giờ tình cảm mà hai người bỏ ra lại không bằng nhau.

Không biết có phải là vì những thứ đã trải qua trong quá khứ hay không, mà Phó Dẫn Tu đối xử với Minh Ngữ Đồng rất tốt, toàn tâm toàn ý, cái gì cũng có thể cho cô, lấy cô làm trọng.

Cho dù là chuyện có đạo lý hay không, chỉ cần là có liên quan đến Minh Ngữ Đồng, thì đều không cần nói lý, suy nghĩ lời nói cách làm của Minh Ngữ Đồng, chính là đạo lý.

Cô làm hay nói cái gì, đúng là đúng, mà sai cũng là đúng.

Chuyện liên quan đến Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu không có chút quan niệm không phải nào.

Anh đối với Minh Ngữ Đồng, yêu quá thuần túy, quá toàn tâm toàn ý.

So sánh với Phó Dẫn Tu, phản ứng của Minh Ngữ Đồng hình như lại không nồng đậm như vậy.

Bị động nhận lấy sự bỏ ra của Phó Dẫn Tu, không giống Phó Dẫn Tu, lấy tình cảm ngang hàng mạnh mẽ để đáp trả cho anh.

Trong lòng của Phó Dẫn Tu chỉ có Minh Ngữ Đồng, nhưng trong lòng của Minh Ngữ Đồng còn có Tiểu Cảnh Thời.

Thím Hoắc là người ngoài cuộc, tỉnh táo trong cuộc u mê, luôn cảm thấy trong lòng Minh Ngữ Đồng vẫn có chút ngăn cách gì đó.

Hết lần này tới lần khác, Phó Dẫn Tu lại vui vẻ chịu đựng.

Còn ngốc nghếch vừa bỏ ra, nhưng lại vừa không nói cái gì cả.

Thím Hoắc có chút đau lòng cho Phó Dẫn Tu, thừa dịp Phó Dẫn Tu không có ở đây, nói hết cho Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng đột nhiên cảm thấy cháo vào trong cổ họng lại có chút đắng chát, rõ ràng Phó Dẫn Tu ngủ ở bên cạnh mình, nhưng ngay cả Phó Dẫn Tu khó chịu mà cô cũng không nhận ra được.

Minh Ngữ Đồng không khỏi nghĩ, mình thật sự kém Phó Dẫn Tu quá nhiều.

Cô thật sự rất ít quan tâm đến Phó Dẫn Tu.

“Tôi không biết...” Giọng nói Minh Ngữ Đồng rất chua chát.

Cô như vậy, hình như căn bản không tư cách để trách cứ Phó Dẫn Tu lừa dối cô.

Chuyện Phó Dẫn Tu gạt cô, có lẽ là do anh có nổi khổ của mình, là cô quá mức kiểu cách, lúc nào cũng rúc vào sừng trâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.