Chương trước
Chương sau
Trong mơ, cô không biết bản thân đang ở đâu. Xung quanh là những khung cảnh xa lạ, có lúc đang ở trong rừng mưa nhiệt đới, có lúc đang ở trong sa mạc mù mịt. Lúc này cô lại đang rơi xuống chân núi.

Đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người đàn ông không nhìn rõ mặt, đang cầm súng chĩa vào cô. Viên đạn từ nòng súng bay thẳng ra, tiến thẳng về phía ấn đường của cô. Minh Ngữ Đồng cảm thấy ấn đường bị chĩa vào rất khó chịu, muốn tránh đi nhưng làm sao cũng không tránh đi được, chỉ biết trơ mắt nhìn viên đạn đó xuyên qua ấn đường của mình.

Nhưng cho dù bị đạn bắn xuyên qua ấn đường, cô vẫn không sao.

Quay đầu nhìn theo quỹ đạo mà viên đạn bay qua, lại phát hiện Phó Dẫn Tu không biết từ lúc nào đã chạy về phía cô, trong miệng còn đang hét lớn tên cô. Trước ngực anh vẫn đang chảy máu, bị thương rất nặng. Và viên đạn vừa mới xuyên qua ấn đường vừa nãy đang bay thẳng về phía anh.

“Đừng qua đây! Tránh ra, mau tránh ra!” Minh Ngữ Đồng hét lớn trong mơ.

Nhưng Phó Dẫn Tu lại cứ như không nghe thấy, vẫn đang chạy rất nhanh về phía cô. Minh Ngữ Đồng nôn nóng vội xua xua tay, phát hiện bất luận bản thân gào thét thế nào cũng không thể phát ra tiếng, âm thanh cứ như nghẹn trong cổ họng, vô cùng khó chịu.

“Tránh ra, mau tránh ra! Phó Dẫn Tu, anh mau tránh ra!” Minh Ngữ Đồng thở hổn hển, dốc hết toàn bộ sức lực hét lớn.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng!” Trong mơ, cô còn nghe thấy Phó Dẫn Tu đang gọi tên mình, khiến giấc mơ này càng y như thật.

Minh Ngữ Đồng không ngừng vùng vẫy, hét lớn. Sau đó, hai cánh tay bị người ta giữ chặt.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng, tỉnh lại đi, là anh, anh ở đây rồi!” Phó Dẫn Tu lo lắng nói. Thấy cô vẫn đang vùng vẫy, anh ôm cả người cô vào lòng.

“Đồng Đồng, tỉnh lại đi!”

Anh ấn vào nhân trung của cô.

Cảm nhận được cơn đau truyền đến, khung cảnh chân thật trong mơ cũng dần trở nên mơ hồ, để cô thật sự rời khỏi đó. Minh Ngữ Đồng nhíu mày, hai hàng mi khẽ run run, cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường. Lúc này bản thân không giống như đang nằm trên giường mà giống như bị ai đó ôm vào lòng, rất ấm áp, hơi thở cũng vô cùng quen thuộc.

Cuối cùng cô cũng mở được mắt ra, nhìn thấy gương mặt Phó Dẫn Tu đang gần trong gang tấc. Trên gương mặt đó đầy vẻ lo lắng và sốt ruột. Suýt chút nữa cô còn tưởng bản thân vẫn đang nằm mơ. Rõ ràng lúc tối khi gọi điện, Phó Dẫn Tu còn nói anh không có ở nhà. Cho dù biết anh đang nói dối, nhưng rõ ràng anh cũng đã nói hôm nay sẽ không trở về. Lúc này đột nhiên nhìn thấy anh đang ở trước mặt, cô còn được anh ôm vào lòng, Minh Ngữ Đồng nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, cô nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp, coi như bản thân vẫn còn đang nằm mơ.

Phó Dẫn Tu thật sự bị dáng vẻ này của cô làm tức chết. Anh cố gắng sắp xếp để hôm nay trở về, muốn dành cho cô một bất ngờ. Nhưng còn chưa kịp vào đến phòng, đã nghe thấy tiếng hét thất thanh trong cơn ác mộng của cô. Anh lo lắng lập tức xông vào trong, đánh thức cô dậy, nhưng ai ngờ cô lại dùng dáng vẻ thấy cứ như không thấy này, sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Phó Dẫn Tu nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không nỡ đánh thức cô. Anh cẩn thận đặt cô trở lại giường rồi khẽ đứng dậy, không dám gây ra bất cứ âm thanh gì. Sau khi tắm rửa xong bằng phòng tắm bên ngoài anh mới quay trở lại. Anh cẩn thận vén một góc chăn, từng chút từng chút một dịch người vào trong. Sau đó, lại nhẹ nhàng ôm Minh Ngữ Đồng vào lòng, bấy giờ mới thỏa mãn thở phào một tiếng.

Lúc nhắm mắt lại, Phó Dẫn Tu còn nghĩ, bản thân bây giờ thật giống đàn bà, chuyện gì cũng phải đắn đo suy nghĩ, chỉ sợ cô có chỗ nào không được tốt. Vốn lo lắng dạ dày của cô không được khỏe, nhưng bây giờ nhìn thấy cô đang ngủ say, chắc đã không có vấn đề gì nữa rồi. Chỉ không biết vừa rồi cô mơ thấy chuyện gì mà lại hoảng loạn như vậy. Nhưng đúng là chỉ những lúc ôm Minh Ngữ Đồng vào lòng, anh mới cảm thấy chân thật. Nhắm mắt lại, hương thơm nhàn nhạt trên người Minh Ngữ Đồng truyền đến khiến anh vô cùng yên tâm, cả người đều cảm thấy yên ổn, phiền não gì cũng tan biến.

Tuy là mùa đông nhưng trong nhà có máy sưởi, lại đắp thêm một chiếc chăn rất dày, cộng thêm được Phó Dẫn Tu ôm như vậy, Minh Ngữ Đồng chẳng ngủ thêm được bao lâu thì bị cái nóng đánh thức. Cô mở mắt, phát hiện bản thân được bao bọc bởi một bờ ngực rắn chắc.

Anh ấy về rồi sao?

Minh Ngữ Đồng khẽ ngẩng đầu, ánh sáng trong phòng rất tối, rèm cửa sổ được kéo lại, ánh trăng và ánh đèn đường bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong cũng mờ nhạt hơn rất nhiều, nhưng Minh Ngữ Đồng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ đường nét chiếc cằm tuy nghiêm khắc nhưng cũng rất điển trai của anh.

Đúng là anh đã về rồi!

Minh Ngữ Đồng ngẩn người nhìn anh, không phải anh nói ngày kia mới trở về sao?

Là muốn dành cho cô một bất ngờ sao?

Cô bất giác mỉm cười, Phó Dẫn Tu từ từ mở mắt ra, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, “Dậy rồi à?”

Minh Ngữ Đồng ngượng ngùng nói: “Làm anh thức giấc à?”

“Cũng không hẳn, vốn dĩ anh cũng không ngủ say.”

Trong lòng hai người đều có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, kết quả lúc này lại không biết nên hỏi việc gì trước.

“Dạ dày của em còn đau không?”

“Anh về lúc nào vậy?”

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Phó Dẫn Tu khẽ bật cười, Minh Ngữ Đồng vùi trán lên ngực anh, cũng khẽ mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.