Chương trước
Chương sau
Minh Ngữ Đồng không nói gì trong điện thoại nên người nhà Minh gia vẫn chưa biết, lần đầu Phó Dẫn Tu đến nhà chơi lại là để ném một quả bom lớn như vậy.

Đó chính là muốn đem Minh Ngữ Đồng đi.

“Ông bà vẫn chưa biết, hai đứa nó rốt cuộc quen biết nhau thế nào vậy?” Minh lão thái thái hỏi.

Minh Ngữ Tiền không dám tùy tiện đem chuyện bảy năm trước nói ra.

Vì thế Minh Ngữ Tiền chỉ nói: “Hình như quen biết nhau từ công việc.”

“Đúng rồi.” Minh lão thái thái gật đầu, “Ngữ Đồng nhà ta ưu tú như vậy, gặp được nó trong công việc, có thiện cảm với nó là chuyện đương nhiên.”

“Nhưng mà ta nghe nói Phó Dẫn Tu có con trai.” Minh lão thái thái có chút bối rối, “Nếu bọn nó đến với nhau, sau này Ngữ Đồng phải làm mẹ kế sao? Tính cách của Ngữ Đồng ta hiểu rất rõ, nó nhất định sẽ không đối xử tệ với con trai của Phó Dẫn Tu, nhưng không biết đứa trẻ đó có thân thiết với Ngữ Đồng hay không. Ngữ Đồng vừa vào nhà đã là mẹ kế, chắc chắn sẽ chịu uất ức.”

Phương Thiên An định mở miệng, trong lòng nói Minh Ngữ Đồng hiện giờ khó sinh, nay lại có đứa con thế này, đối với người khác có lẽ là uất ức, nhưng đối với Minh Ngữ Đồng mà nói lại là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng vì chuyện của Minh Tư Liên mà ông bà luôn có thành kiến với Phương Thiên An, dường như chỉ cần dính líu đến Minh Ngữ Đồng, bà ta nói gì cũng là ý xấu.

Vì thế, tuy trong lòng Phương Thiên An nghĩ vậy nhưng không dám nói ra.

Minh Ngữ Tiền đành nói: “Con có gặp qua cậu nhóc đó, nó rất thích chị, quan hệ giữa hai người họ rất tốt.”

“Vậy thì được rồi.” Minh lão thái thái vui vẻ gật đầu, “Bỏ qua chuyện có con thì Phó Dẫn Tu vẫn rất tốt, toàn bộ các phương diện đều rất ưu tú.”

“Hai đứa nó quen nhau bao lâu rồi?” Minh lão thái thái lại hỏi.

“Trước đó thấy Phó Dẫn Tu theo đuổi chị, còn về thời gian họ chính thức ở bên nhau thì con không rõ.” Minh Ngữ Tiền chỉ có thể nói vậy.

Minh lão thái thái gật đầu rồi không hỏi nữa, Minh Ngữ Tiền có chút không chống đỡ nổi, thật sự sợ Minh lão thái thái hỏi đến vấn đề anh không thể trả lời nên vội vàng đứng dậy nói: “Con đi xem bọn họ đến chưa.”

Nói xong thì vội vã đi ra ngoài.

Minh lão thái thái ngơ ngác, mỉm cười bất đắc dĩ: “Đứa trẻ này, tránh cái gì chứ? Ta đã hỏi câu gì khó đâu mà đã khiến nó cong đuôi bỏ chạy như thế rồi?”

Minh Ngữ Tiền trốn ra sau vườn, nhìn ra cửa lớn trông ngóng, miệng còn lẩm bẩm, “Sao còn chưa đến nhỉ?”

Một hồi sau, nghe thấy tiếng xe hơi dừng lại, anh vội vàng chạy ra, quả nhiên nhìn thấy xe của Phó Dẫn Tu.

Minh Ngữ Đồng bước xuống xe thì nhìn thấy, “Sao em lại đợi ở đây?”

“Bà nội hỏi em về chuyện của hai người, những gì nên nói và không nên nói phải để chị quyết định. Em sợ không chống đỡ được nên mới tránh ra đây.” Minh Ngữ Tiền liếc nhìn Phó Dẫn Tu, vẫn không có thái độ tốt với anh.

“Chị phải chuẩn bị tốt, người trong nhà vẫn chưa biết chuyện của hai người, nếu họ biết chuyện trước kia em sợ họ sẽ không đồng ý đâu.”

Minh Ngữ Đồng gật đầu.

“Chị có định nói chuyện trước kia ra không?”

“Chuyện này... không thể giấu nữa rồi.” Minh Ngữ Đồng thở dài, “Chị là mẹ của Cảnh Thời, chị sẽ không giấu giếm. Cảnh Thời là một đứa trẻ vô tội, tại sao lại không thể nói? Chị phải quang minh chính đại nói cho mọi người biết mối quan hệ của chị và Cảnh Thời.”

“Chỉ cần nói ra thân phận của Cảnh Thời, mọi người trong nhà sẽ liên tưởng đến chuyện năm đó. Em dù có muốn giấu cũng không được.”

Biết được Cảnh Thời là con trai cô, lại nhìn đến tuổi của Cảnh Thời, sao có thể không biết lúc đó cô đã chịu tổn thương lớn đến mức nào, mà tất cả đều là vì Phó Dẫn Tu. Tuy giấu đi là cách tốt nhất, nhưng cô không muốn để Cảnh Thời chịu uất ức.

“Vậy chị đã nghĩ kĩ rồi sao?” Minh Ngữ Tiền thở dài, “Nếu vậy, cuộc gặp gỡ hôm nay có lẽ sẽ không được vui vẻ.”

Vừa nói, Minh Ngữ Tiền vừa không kiềm được dùng ánh mắt tức giận nhìn Phó Dẫn Tu.

Minh Ngữ Đồng nói: “Lát nữa vào trong, em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh ấy. Đến cả em cũng vậy thì không còn ai giúp chị nữa rồi.”

“Cậu ơi!” Lúc này, Tiểu Cảnh Thời cũng xuống xe, nhìn thấy Minh Ngữ Tiền thì nhiệt tình chạy đến ôm chân anh.

Minh Ngữ Tiền: “...”

Cảm thấy đứa cháu trai này rất có thiên phú bám đùi người khác.

Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Tiền gật đầu với Minh Ngữ Đồng, “Được rồi.”

“Cháu ở trong xe làm gì mà cả buổi mới chịu xuống thế?”

Tiểu Cảnh Thời đút tay vào túi, “Lúc nãy cháu đang chơi game, vẫn chưa đấu xong.”

Nhắc đến cái này, khóe miệng Minh Ngữ Đồng không kiềm được mà giật giật. Đứa trẻ này gần đây rất mê game mobile chiến đấu 5V5 đang hot trong nước, không làm gì là lại chơi game. Rất may là vẫn chưa say mê đến mức quên cả làm bài tập, nếu không Phó Dẫn Tu sẽ không dung túng cho cậu như thế. Tuổi còn nhỏ mà sắp lên làm bá chủ rồi. Điều này khiến cho Minh Ngữ Đồng không khỏi lo lắng về môi trường trong game.

“Chuẩn bị xong chưa?” Minh Ngữ Đồng hỏi Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu gật đầu, “Vào trong đi.”

Anh cũng hiểu mình nên nói rõ ràng chuyện năm đó. Bất luận người của Minh gia đối với anh thế nào anh cũng sẽ chịu đựng. Đây là thứ anh đáng nhận.

Minh Ngữ Đồng nắm chặt tay anh, “Bất luận người nhà em nói thế nào thì em cũng không thay đổi.”

Phó Dẫn Tu lo lắng, vì lời nói của Minh Ngữ Đồng mà bình tâm trở lại. Dù sắp tới phải đối mặt với phong ba bão táp thì anh cũng không sợ. Chỉ cần Minh Ngữ Đồng có thể ở bên cạnh anh thì chuyện gì anh cũng chịu đựng được.

Minh Ngữ Tiền bị dáng vẻ thâm tình của Phó Dẫn Tu làm cho chói mắt, anh che mắt lại xoay về phía khác.

Đi đến cửa lớn nhà Minh gia, Minh Ngữ Tiền đang định mở cửa cho họ, Minh Ngữ Đồng bỗng cản lại, “Đợi một chút.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.