Chương trước
Chương sau
Thím Hoắc cẩn thận bế cậu lên, định đưa cậu về phòng. Nhưng vừa cử động thì Tiểu Cảnh Thời tỉnh giấc. Cậu ngủ không yên giấc, suýt chút nữa nhảy xuống từ trong lòng Thím Hoắc. Tiểu Cảnh Thời ôm đồng hồ báo thức trong lòng, kết quả thấy trống trơn, cậu ngẩng đầu hỏi Thím Hoắc: “Đồng hồ của con đâu?”

“Ở đây nè.” Thím Hoắc lấy đồng hồ để trên sofa cạnh Tiểu Cảnh Thời đưa cho cậu.

Tiểu Cảnh Thời cầm lấy đồng hồ, nhìn thời gian, đã sắp 12 giờ rồi, sinh nhật cậu cũng sắp qua rồi.

“Ba có gọi điện thoại về không ạ?”

Thím Hoắc nhìn gương mặt thất vọng Tiểu Cảnh Thời, chậm rãi lắc đầu, “Không có, ông chủ vẫn chưa điện thoại về, cũng chưa trở về.”

Tiểu Cảnh Thời cuộn tròn người trên sofa, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt úp xuống.

“Muộn như vậy mà chưa trở về thì Đồng Đồng nhất định có chuyện rồi!”

“Sớm biết thế thì con đã không mừng sinh nhật rồi. Đều tại con hết. Nếu không Đồng Đồng sẽ không xảy ra chuyện.”

“Sao con lại nghĩ như vậy? Không liên quan đến con mà!”

Tiểu Cảnh Thời lại lắc đầu, “Nếu không phải vì chuẩn bị sinh nhật cho con thì Đồng Đồng sẽ không ra ngoài một mình, không biết đã xảy ra chuyện gì mà chưa trở về...”

Cậu thật sự sợ, sợ Đồng Đồng sẽ không trở về.

“Con không mừng sinh nhật nữa, không bao giờ mừng sinh nhật nữa!” Tiểu Cảnh Thời đột nhiên trèo dậy, sửa tư thế thành quỳ gối trên sofa, hai tay chắp lại, dáng vẻ như cầu nguyện, “Ông trời ơi, phật tổ ơi, thần linh ơi, tha thứ cho lòng tham của con, con cầu xin các vị, nhưng con không biết nên cầu xin ai mới đúng. Cầu xin các vị bảo vệ cho Đồng Đồng đừng xảy ra chuyện, có được không?”

“Cầu xin các vị tuyệt đối đừng để Đồng Đồng xảy ra chuyện, đều tại con không tốt, con không cần mừng sinh nhật nữa, chỉ cần Đồng Đồng không sao thì con thế nào cũng được.”

Sau đó, Tiểu Cảnh Thời khấu đầu trên sofa. Khấu mấy cái xong lại cảm thấy bản thân nhìn không thành khẩn lắm. Quỳ trên sofa rất mềm, dập đầu không đau. Vì thế cậu lại quỳ xuống đất, dập đầu xuống mặt đất. Vầng trán mềm mại đập “bịch bịch” xuống nền nhà.

“Xin hãy bảo vệ Đồng Đồng, nhất định phải bảo vệ mẹ an toàn! Con cầu xin các vị!” Tiểu Cảnh Thời ra sức dập đầu.

Thím Hoắc vội vàng kéo cậu dậy, vầng trán mềm mại đều bầm tím.

“Bà chủ nhất định không sao đâu, cô ấy biết con ở nhà đợi nên cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Thím Hoắc vội nói.

“Thím Hoắc...” Tiểu Cảnh Thời cố gắng kìm nén nhưng vẫn không kìm được, cậu khóc oa oa lên, “Con nhớ Đồng Đồng, con nhớ mẹ, con nhớ mẹ rồi!”

Vành mắt Thím Hoắc đỏ hoe đầy nước mắt, “Cô ấy sẽ trở về, sẽ trở về!”

Bà chủ ơi, cô rốt cuộc đang ở đâu?

Mau trở về đi!

Thím Hoắc lau nước mắt cho Tiểu Cảnh Thời, rồi đi lấy hộp thuốc thoa thuốc lên vết thương của cậu.

“Đã muộn lắm rồi, hay con đi ngủ trước đi, có được không? Chỉ cần có tin tức, bất luận là mấy giờ thím cũng sẽ gọi con dậy.”

Tiểu Cảnh Thời lắc đầu, “Con sẽ ở đây đợi, mệt thì ngủ trên sofa. Như vậy khi ba trở về thì con sẽ nghe thấy ngay.”

Thím Hoắc thở dài, hôm nay là sinh nhật cậu, vậy mà lại xảy ra chuyện này. Bà đi vào phòng Tiểu Cảnh Thời, lấy chăn gối của cậu ra để lên sofa cho cậu để cậu nằm xuống. Tiểu Cảnh Thời vẫn ôm đồng hồ không buông, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ, không bỏ lỡ phút nào.

Kim đồng hồ điện tử nhảy đến 12:00, lại từ 12:00 nhảy sang 12:01.

Sinh nhật cậu cứ như vậy mà qua đi.

Không có ba cũng không có mẹ ở nhà.

Thậm chí cậu còn không biết mẹ đang ở đâu!

“Đồng Đồng, sinh nhật của con qua rồi, mẹ mau trở về đi!”

***

Phó Dẫn Tu vẫn chưa trở về mà đến căn cứ mới xây của Thorny ở thành phố B. Trước đó anh cùng Minh Ngữ Tiền đến trung tâm thương mại tụ họp với Biên Đạo Nhân. Đến đó không lâu thì trung tâm thương mại cũng đến giờ đóng cửa. Nhưng Phó Dẫn Tu nào cho phép. Cuối cùng, trung tâm thương mại mời khách về hết rồi đóng cửa, chỉ còn mỗi nhóm người của Phó Dẫn Tu.

Trên màn hình camera, nhìn thấy nơi Minh Ngữ Đồng đi vào lần cuối cùng là một cửa hàng quần áo, sau đó thì không thấy đi ra nữa.

Phó Dẫn Tu nhíu chặt mày, nhìn thấy Minh Ngữ Đồng trong camera, lòng anh vô cùng đau đớn.

Anh thật sự muốn nhìn thấy người thật của cô, muốn cô xuất hiện trước mặt mình ngay bây giờ chứ không phải thông qua màn hình nhỏ xíu, từ những hình ảnh mờ nhạt này, nhìn lại mọi chuyện đã xảy ra.

Vì đã biết được thời gian Minh Ngữ Đồng vào cửa hàng nên lần này việc tìm kiếm hình ảnh của Minh Ngữ Đồng trong cửa hàng diễn ra nhanh hơn.

Nhìn thấy Minh Ngữ Đồng dừng chân trước tủ trưng bày, ánh mắt dường như đang nhìn vào bộ quần áo bên trong tủ.

Sau khi cô vào trong thì nói với nhân viên, sau đó nhân viên lấy hai bộ lớn và một bộ nhỏ cho Minh Ngữ Đồng xem.

Minh Ngữ Đồng nói gì đó xong thì nhân viên gói hai bộ trong đó lại bỏ vào túi, còn một bộ thì cô đem vào phòng thử phía trong.

Rất rõ ràng, ba bộ đồ đó là cô mua cho anh và cả Tiểu Cảnh Thời cùng mặc.

Nhưng vì ba bộ đồ đó mà cô lại không thể quay trở ra, cứ thế mà biến mất!

Phó Dẫn Tu siết chặt nắm tay, có lúc rất nhiều chuyện lại xảy ra vì những chuyện nhỏ nhặt ngoài ý muốn như vậy.

Anh thật sự hi vọng thời gian có thể trở lại, Minh Ngữ Đồng đừng bước vào cửa hàng đó.

“Đợi đã!” Phó Dẫn Tu đột nhiên nói.

Giáp vệ lập tức ấn nút dừng, hình ảnh trên màn hình ngừng lại.

Khi Minh Ngữ Đồng nói chuyện với nhân viên, chẳng ai chú ý có một người không xác định được giới tính đã đi vào cửa hàng. Đối phương bị bọc trong mấy lớp quần áo dày đặc, đội nón bóng chày, đến mũ của áo khoác cũng phủ lên đầu. Người đó không dừng lại trước bộ quần áo nào mà đi thẳng vào khu vực thử đồ bên trong.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.