Chương trước
Chương sau
Vưu Khả Khả cũng vô cùng hối hận, nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.

Cô ta vẫn không cam tâm lẩm bẩm nói: “Tôi là một minh tinh mới nổi, không lẽ chẳng bằng một blogger trên mạng?”

Tổng giám đốc hiện đã bình tĩnh lại. Ai ngờ nghe cô ta nói vậy, liền lập tức nổi giận đập bàn.

“Cô cho rằng người ta chỉ là một blogger bình thường trên mạng thôi sao? Dù người ta chỉ là một blogger bình thường thì fan hâm mộ trên weibo cũng nhiều hơn cô trước kia. Cô nổi tiếng vì một bộ phim, nhưng hiện giờ đã giảm đi không ít. Hơn nữa, cô ấy là một blogger bình thường sao? Người ta là con gái của gia đình giàu có, nổi tiếng trên mạng chỉ là vui chơi thôi! Cô biết kỹ thuật số Ni Thái không? Nhãn hiệu được xếp vào hạng nhất hạng nhì có thể cạnh tranh với âm thanh kỹ thuật số của nước R, đó là công ty của nhà người ta!”

Vưu Khả Khả ngập ngừng, cô ta đương nhiên biết, hôm nay khi ghi hình tiết mục, khi chị Y từng nhắc đến Ni Thái. Hiện giờ nghĩ lại, Ni Thái tài trợ cho chương trình hoàn toàn là vì Nghê Nhã Lâm.

“Hiện giờ cô đã biết chưa? Cô lấy cái gì so với người ta?” Tổng giám đốc bất lực thở dài, “Vì thế, sau này nói gì làm gì cũng phải biết động não một chút!”

Vưu Khả Khả không nói gì, chỉ có thể nói là cô ta xui xẻo.

Bất luận là Minh Ngữ Tiền hay là Nghê Nhã Lâm, đều là do cô ta tự đá vào bàn sắt.

Chuyện đã đến nước này, còn có thể làm gì?

Dù có hối hận thì cũng không thể quay ngược thời gian.

Vưu Khả Khả chỉ có thể mang vành mắt đỏ hoe rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

***

Minh Ngữ Tiền lái xe đưa Nghê Nhã Lâm cùng trở về Nghê gia. Minh Ngữ Tiền đỗ xe ở ngoài biệt thự rồi xuống xe cùng cô.

Nghê Trung Đình về nhà trước bọn họ một bước, lúc này ông cũng vừa về đến chẳng bao lâu. Ông đang ngồi bên cạnh cửa sổ trong phòng khách lầu một ở biệt thự, liên tục lén lút ló đầu ra nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thấy Minh Ngữ Tiền và Nghê Nhã Lâm đến, khí thế liền lập tức thay đổi thành trạng thái chiến đấu.

Bà Nghê đi ra: “…”

Lúc nãy Nghê Trung Đình đột nhiên trở về, bà Nghê đang hiếu kỳ, tại sao trong giờ làm việc ông lại đột nhiên về nhà.

Kết quả nghe thấy Nghê Trung Đình nói, Nghê Nhã Lâm muốn dẫn Minh Ngữ Tiền đến ra mắt mọi người. Bà Nghê vội vàng về phòng thay quần áo, vẫn không quên oán trách Nghê Trung Đình một trận.

Chuyện lớn như vậy, lúc trở về ông mới nói cho bà biết, hơn nữa Minh Ngữ Tiền cũng sắp đến nơi.

“Lén la lén lút như dân ăn trộm.” Bà Nghê không kiềm được nhìn thẳng vào ông nói, “Ông làm gì thế?”

“Tiểu tử thối đó đến rồi.” Nghê Trung Đình nói.

“Tiểu tử thối gì chứ, người ta vào nhà ông đừng gọi như vậy đấy.” Bà Nghê trừng mắt nhìn ông.

“Bà không biết đâu, tiểu tử đó trước kia rất phóng đãng, lịch sử tình trường rất phong phú. Hôm nay còn có một con bé minh tinh bám lấy cậu ta. Ở bên cạnh cậu ta thì Nhã Lâm của chúng ta sẽ chịu nhiều thiệt thòi.”

Bà Nghê vừa nghe cũng trầm ngâm.

“Đợi bọn nó vào rồi hãy nói đi.”

Chẳng bao lâu sau, hai người họ đi đến trước cửa, dì Lưu trong nhà đã đứng đợi sẵn. Không đợi Minh Ngữ Tiền ấn chuông bà đã mở cửa cho họ.

Tuy lúc nãy nghe Nghê Trung Đình nói như vậy, nhưng bà Nghê vẫn đứng cạnh cửa, mỉm cười chào đón bọn họ.

“Ngữ Tiền, mau vào đây.”

“Bác gái.”

Anh vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ở vị trí cách đó vài bước, Nghê Trung Đình vẫn đang mặt mũi khó coi đứng đó.

Minh Ngữ Tiền liền nhanh chóng gọi: “Bác trai.”

“Mau vào đi!”

Minh Ngữ Tiền và Nghê Nhã Lâm thay dép lê xong thì liền đi vào. Minh Ngữ Tiền cẩn thận đứng một bên, không dám ngồi xuống.

Nghê Trung Đình ngồi lên ghế sofa, nghiêm nghị chẳng khác nào một bức tượng.

Bà Nghê nhìn thấy, cũng chẳng quan tâm đến ông mà nói với Minh Ngữ Tiền: “Ngữ Tiền, mau ngồi đi, cứ xem như đang ở nhà của mình, thoải mái một chút, đừng căng thẳng.”

Minh Ngữ Tiền lập tức hùa theo nói, “Dạ vâng, thật ra khi con vừa vào thì đã cảm thấy rất thân thuộc.”

Nếu không phải sợ sẽ dọa bà Nghê giật mình, anh có thể lập tức gọi “mẹ”.

“Gọi hai đứa đến đột ngột, có làm phiền đến công việc của con không?” Bà Nghê mỉm cười hỏi.

“Dạ không đâu.” Minh Ngữ Tiền nói, “Vì con đã sớm định đến xem tiết mục của Nhã Lâm nên đã làm xong hết công việc quan trọng, chỉ còn lại một số chuyện nhỏ, không cần phải vội vàng.”

“Hừm!” Nghê Trung Đình hừ lạnh một tiếng, “Chuyện hôm nay thì hôm nay phải xong. Cậu để chuyện hôm nay sang ngày mai giải quyết thì thật là thất trách, cậu làm việc như vậy sao? Làm việc không nghiêm túc, sao tôi có thể tin tưởng cậu đã trưởng thành chín chắn, có thể chăm sóc cho Nhã Lâm?”

“Ba! Ngữ Tiền rất xem trọng công việc. Chỉ là vì hôm nay muốn cho con sự bất ngờ nên mới dành chút thời gian ra. Nếu không phải ba gọi về thì anh ấy đưa con về xong thì đã trở lại công ty ngay rồi.”

Nghê Trung Đình trừng mắt nhìn cô, chỉ vừa mới ở bên nhau mà đã bảo vệ như vậy rồi.

Nhìn dáng vẻ con gái dường như rất xem trọng Minh Ngữ Tiền, Nghê Trung Đình liền vô cùng thất vọng mà nhìn cô.

“Ba, ba không thể vì chuyện con với anh ấy quen nhau mà bắt đầu hà khắc bắt bẻ anh ấy như vậy!” Nghê Nhã Lâm nói, “Anh ấy thật sự đã rất nỗ lực. Hơn nữa hiện giờ anh ấy còn tiếp nhận rất nhiều công việc của chị Ngữ Đồng, một người làm công việc của hai người. Hôm nay lại vì một câu nói của ba mà đã lập tức đến đây.”

Nghê Trung Đình trừng mắt nhìn cô: “Ba không nói chuyện với con.”

Đúng là con gái lớn là con nhà người ta!

Nghê Trung Đình trầm ngâm, nghiêm nghị nói với Minh Ngữ Tiền: “Cậu và Nhã Lâm ở bên nhau, tôi không phản đối.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.