Chương trước
Chương sau
“Công việc của tôi ổn định, tiền đồ cũng tốt, Điềm Điềm đi theo tôi, cuộc sống sẽ không chịu uất ức, vẫn có thể duy trì mức sống như lúc còn ở Sở gia. Điều quan trọng nhất là giữa hai chúng tôi có tình cảm. Chúng tôi ở bên nhau, so với việc để cô ấy ở bên người khác, không làm cậu yên tâm hơn sao?”

“Cậu có ý đồ với em gái tôi từ khi nào?” Sở Chiêu Dương lạnh giọng hỏi.

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, “Tôi cũng không biết, đợi đến lúc tôi ý thức được, tôi đã không kìm được lòng mình nữa rồi.”

Anh liếc nhìn Mạc Cảnh Thịnh một cái, nói: “Tìm thời gian đến nhà cũ một chuyến, đi gặp ông nội và bà nội của tôi. Bà nội tôi bây giờ ngoài chuyện của tôi, chuyện lo lắng nhất chính là Sở Điềm, bà cũng đã bắt đầu tìm mấy chàng trai trẻ tuổi tuấn tú giới thiệu cho nó rồi.”

Mạc Cảnh Thịnh cảm thấy có chút cảm giác nguy hiểm, lập tức nhìn sang Sở Điềm.

Sở Điềm vô tội lắc đầu: “Em cũng không biết.”

Sở Chiêu Dương nói tiếp: “Bà nội tôi làm chuyện gì đều rất mạnh mẽ quyết liệt, vốn không cho người khác cơ hội phản ứng. Thế nên, hai người đã hiểu chưa?”

Mạc Cảnh Thịnh thận trọng gật đầu, “Tôi hiểu rồi, hôm nay chúng tôi sẽ đến nhà cũ thăm ông bà.”

Sở Điềm bị tiến độ này làm cho không kịp trở tay, họ vừa mới chính thức ở bên nhau chưa được mấy ngày. Trước đây cũng chỉ xác nhận trong điện thoại, một chút cảm giác chân thực cũng không có. Hôm qua mới bên nhau, hôm nay đã về gặp người lớn.

Tốc độ này… nhanh quá rồi!

Không ngờ, Sở Chiêu Dương lúc ban đầu còn không hài lòng khi thấy hai người họ ở bên nhau, lúc này cũng gật đầu đồng ý, “Được.”

Sở Điềm: “...”

Được cái gì chứ?

Mạc Cảnh Thịnh quay đầu lại hỏi: “Em không muốn đưa anh về gặp người lớn sao?”

“Không phải...” Sở Điềm yếu ớt nói.

Sở Chiêu Dương vừa nhìn thấy thì đã biết cô em gái ngốc nghếch của mình rõ ràng đã bị Mạc Cảnh Thịnh áp chế toàn diện. Cho dù lúc đối mặt với anh, Sở Điềm cũng chưa từng như thế.

Sở Chiêu Dương không vui nói: “Chú ý thái độ của cậu.”

Mạc Cảnh Thịnh: “...”

Bạn tốt trở thành anh vợ, thật đáng sợ!

“Ây da, em chỉ cảm thấy… có phải hơi nhanh quá rồi không?” Sở Điềm cầu cứu nhìn sang Mạc Cảnh Thịnh, “Chúng ta cũng chỉ mới bên nhau thôi.”

“Mới bên nhau, cậu ta đã có thể tự do ra vào nhà em rồi!” Sở Chiêu Dương không chút khách khí nói.

Sở Điềm: “…”

Sao lại nói đến chuyện này rồi?

“Không lẽ em muốn bà nội giới thiệu mấy anh chàng trẻ tuổi tài cao cho em à?” Mạc Cảnh Thịnh nhíu mày hỏi.

Anh không được trẻ tuổi, nhưng vẫn có đủ tài đức và tuấn tú.

“Cũng không phải…” Sở Điềm lúng túng.

“Vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi.”

“Nhưng… nhưng lỡ như sau này chúng ta có vấn đề gì đó, thì phải làm sao?”

Mạc Cảnh Thịnh nheo mắt, mỉm cười hỏi cô, “Chúng ta sẽ xuất hiện vấn đề gì chứ?”

“Chẳng ai nói trước được cả, chúng ta cũng chỉ mới bên nhau, cả hai vẫn chưa hiểu rõ đối phương. Lỡ như bên nhau lâu rồi, sau khi hiểu hết về đối phương, anh phát hiện em không phải là hình mẫu như anh nghĩ ban đầu, hoặc là, không phải hình mẫu trong lòng anh. Anh hối hận thì sao? Muốn chia tay với em thì sao?”

“Chúng ta sẽ không chia tay!”

Sở Điềm liếc nhìn Sở Chiêu Dương một cái, mong Sở Chiêu Dương có thể lánh đi một chút.

Dù đó là anh trai ruột của mình, nhưng ở trước mặt anh thảo luận với bạn trai về vấn đề tình cảm, cũng không được tự nhiên.

Nhưng dù Sở Chiêu Dương có hiểu ý của cô thì vẫn đứng im không thèm nhúc nhích. Anh thân là anh trai của Sở Điềm, cũng phải nghe thử Mạc Cảnh Thịnh sẽ nói thế nào. Trên phương diện bạn bè, anh rất tin tưởng con người của Mạc Cảnh Thịnh. Nhưng trên mặt tình cảm, hơn nữa còn liên quan đến em gái của mình, cẩn thận hơn một chút cũng không thừa.

“Anh và em đến với nhau, anh vốn không có ý định chia tay.”

“Nhưng em nhỏ hơn anh nhiều như vậy, có lẽ có rất nhiều suy nghĩ còn chưa chín chắn.”

“Vậy thì đã sao? Trước khi anh và em ở bên nhau, anh đã biết em nhỏ hơn anh, anh còn lo lắng vì tuổi tác của anh lớn sẽ làm em tủi thân. Nếu anh thích em, hơn nữa cũng đã bày tỏ với em thì anh đã suy nghĩ cả rồi, suy nghĩ tất cả những khả năng sau này của chúng ta. Nếu ngay cả chuyện như vậy cũng không chấp nhận được, vậy ngay từ ban đầu anh đã không nên bày tỏ với em rồi. Em nói em lo lắng, nhưng kỳ thực anh mới là người nên lo lắng. Anh lo lắng em sẽ cảm thấy tuổi tác của anh lớn, ban đầu có lẽ không có gì, nhưng bên nhau lâu rồi, sẽ cảm thấy tính tình của anh nhàm chán, so với những anh chàng cùng tuổi với em, sẽ phát hiện anh và những bạn bè đó của em hoàn toàn khác biệt, thời gian lâu rồi, cũng sẽ từ từ mất đi cảm hứng.”

“Em không đâu, chính vì em thích sự chững chạc này của anh, bằng không em đã chấp nhận Kỷ Cảnh Trạch rồi, sao còn đồng ý với anh chứ?”

Sở Chiêu Dương đột nhiên cảm thấy, anh kiên trì ở lại nghe là một sai lầm.

Huống hồ, bây giờ anh vẫn chưa tìm thấy Cố Niệm. Nhìn thấy hai người họ, đúng là rất khó chịu.

Mạc Cảnh Thịnh lúc này làm gì còn tâm trạng để ý đến Sở Chiêu Dương chứ, trong mắt bây giờ chỉ có Sở Điềm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.