Chương trước
Chương sau
Cũng may cô trang điểm đậm nên mới không bị nhận ra.

Vừa rồi Từ Thiếu An vừa nhắc đến Nam Cảnh Hành, Trình Dĩ An đã hốt hoảng. Cô chột dạ cúi đầu, không dám nhìn về phía đó.

Thấy vẻ mặt khó xử của Tưởng Lộ Hiếu, Từ Thiếu An nhíu mày. Không ngờ Tưởng Lộ Hiếu lại nghiêm túc như vậy, lại có thể vì Trình Dĩ An mà do dự xem có nên đi gặp Nam Cảnh Hành không. Nếu chuyện này đổi lại là anh thì hoàn toàn chẳng có gì phải do dự cả.

Nhưng dù sao mục tiêu của Nam Cảnh Hành cũng là Trình Dĩ An.

Từ Thiếu An mỉm cười nói với Tưởng Lộ Hiếu: “Chi bằng đưa cả cô Trình cùng qua đó đi.”

Trình Dĩ An liền nói: “Không cần đâu, mấy vị tụ tập, tôi sang đó không tiện, tôi ngồi ở đây là được rồi.”

“Vậy sao được chứ?” Tưởng Lộ Hiếu liền nói, “Sao tôi có thể nuốt lời chứ?”

“Không sao đâu, đúng lúc hôm nay tôi cũng thấy hơi mệt, muốn về sớm một chút.” Trình Dĩ An nói.

Nếu có Nam Cảnh Hành ở đây, cô cũng không muốn ở lại nữa.

“Bây giờ về sao? Vậy để tôi tiễn cô.” Tưởng Lộ Hiếu nói, lại hỏi Từ Thiếu An, “Các cậu ở lại đây bao lâu?”

Vẻ mặt Từ Thiếu An không chút biểu cảm, chỉ nói: “Chuyện này cũng không nói chắc được, hôm nay hiếm khi cậu chủ Nam cũng đến, ở lại bao lâu còn phải xem tâm trạng của anh ấy. Cậu chủ Nam muốn đi, ai dám ngăn cản chứ?”

Trình Dĩ An thở dài nói: “Nếu đã như thế, vậy anh Tưởng cứ ở lại đi, tự tôi về cũng được.”

“Tôi thấy không cần đâu. Tốt nhất cô Trình nên đi cùng chúng tôi sang đó đi.”

Trình Dĩ An nhíu mày, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn qua đó!”

“Chuyện này không phải do cô nói không đi là không cần đi.” Từ Thiếu An mỉm cười châm biếm nói, “Nói thật với cô, cậu chủ Nam muốn gặp cô.”

Sắc mặt Tưởng Lộ Hiếu liền thay đổi, không ngờ Nam Cảnh Hành lại nhắm đến Trình Dĩ An. Anh ta nghiến răng, muốn từ chối, nhưng lại sợ chọc giận Nam Cảnh Hành. Anh ta thật sự rất thích Trình Dĩ An. Trình Dĩ An trước giờ chưa từng nói về chuyện của mình, nhưng từ những gì cô ấy nói, từ thói quen, có thể thấy cô ấy vốn không giống những cô gái ở đây. Không biết vì sao bản thân lại chạy đến đây làm công việc này, nhưng việc cô ấy thiếu tiền anh có thể khẳng định.

Tưởng Lộ Hiếu còn từng nghĩ, nếu cô ấy đã thiếu tiền, anh ta có thể ra tay từ mặt này, không sợ không theo đuổi được cô ấy.

Vì thế, anh mới nhẫn nại theo đuổi Trình Dĩ An.

Nhưng bây giờ, Tưởng Lộ Hiếu đang bắt đầu đấu tranh.

Nghe ý của Từ Thiếu An, xem ra Nam Cảnh Hành cũng đã để ý đến Trình Dĩ An.

Anh ta lấy cái gì để so với Nam Cảnh Hành chứ?

Hơn nữa, tình cảm đối với Trình Dĩ An vẫn chưa sâu đậm đến mức vì cô ấy mà không tiếc đắc tội với Nam Cảnh Hành.

“Ha!” Trình Dĩ An cười lạnh, “Tôi không muốn qua đó, không lẽ còn cưỡng ép lôi tôi qua đó sao?”

“Cho dù là vậy, nhưng lẽ nào cô trốn được sao?”

Trình Dĩ An mím chặt môi, trong lòng thầm nghĩ bây giờ nếu cô đi, không lẽ anh ta có thể chặn cô lại sao?

Cô nói với Tưởng Lộ Hiếu: “Anh Tưởng, tôi đi trước đây.”

Nhưng cô vừa nói xong, lập tức bị ba vệ sĩ của quán bar ngăn lại. Ai nấy đều cao to lực lưỡng, giống như một bức tường người vậy. Ba vệ sĩ này cô cũng có quen. Những lúc cô bị khách của quán bar lôi kéo, họ cũng từng ra mặt bảo vệ cô. Nhưng dù sao họ cũng là do quán bar thuê, đương nhiên phải nghe theo dặn dò của Nam Cảnh Hành.

So với khách khứa, cô là nhân viên làm việc cho quán bar, họ chắc chắn sẽ bảo vệ cô. Nhưng so với Nam Cảnh Hành, cô chính là người ngoài, Nam Cảnh Hành là ông chủ của họ, họ đương nhiên phải nghe lệnh ông chủ. Trình Dĩ An vốn không trách họ, cũng biết tối nay bản thân không thể đi được.

Chị Viên đúng lúc nhìn thấy, vội muốn xông đến giúp đỡ Trình Dĩ An, nhưng lại bị quản lý Vương kéo lại.

“Cô làm gì vậy?” Quản lý Vương hỏi.

“Dĩ An bị người ta ngăn lại, tôi đến khuyên nhủ họ, để cho Dĩ An đi trước.”

“Cô đừng làm mấy chuyện hồ đồ.” Quản lý Vương kéo tay chị ta, “Đây là lệnh của cậu chủ Nam, cô muốn chống đối cậu chủ Nam sao? Có còn muốn làm nữa không? Cho dù cô thật sự không muốn làm nữa, nhưng lỡ chọc giận cậu chủ Nam thì không phải chỉ là chuyện không thể ở lại quán bar làm đâu. Bình thường chúng ta có thể bảo vệ Trình Dĩ An, nhưng chuyện lần này dính líu đến cậu chủ Nam, e rằng hết cách bảo vệ cô ta rồi.”

Chị Viên chần chừ.

“Tôi nghe nói Trình Dĩ An vốn có quen với cậu chủ Nam?”

Chị Viên gật đầu.

“Vậy không phải được rồi sao, không biết thật ra hai người họ có quan hệ gì, cô tùy tiện xông ra ngăn cản, đây không phải làm chuyện ngốc nghếch sao? Nói không chừng hai người họ không biết vì chuyện gì đó mà cãi nhau, đợi lát nữa nói ra hết lại không sao đâu. Cô mạo muội, không khéo lại đắc tội cả hai thì sao?”

Nghe Quản lý Vương nói thế, chị Viên càng chần chừ hơn, cuối cùng cũng bị quản lý Vương kéo lại.

Ba vệ sĩ đó vốn không muốn làm khó Trình Dĩ An, bình thường giao tình của họ với Trình Dĩ An cũng không tệ. Nhưng lệnh của Nam Cảnh Hành, họ cũng không thể không nghe.

Một trong số họ chỉ có thể khó xử nói: “Cô Trình, xin lỗi.”

Trình Dĩ An lắc đầu, không trách họ. Muốn trách thì trách tên đầu sỏ Nam Cảnh Hành này, trách những vệ sĩ nghe lệnh làm việc này, có ý nghĩa gì chứ.

“Cô Trình, đi thôi.” Từ Thiếu An nói.

Từ Thiếu An không có ý tốt nên Trình Dĩ An cũng không khách khí với anh ta, “Anh Từ cũng biết nhìn thời thế thật, lúc này làm lâu la cho cậu chủ Nam cũng ra dáng lắm.”

Sắc mặt Từ Thiếu An trầm xuống, cố kiềm chế không mắng cô ta, chỉ cười lạnh một tiếng. Trong lòng xấu xa nghĩ, anh ta không trị được cô, nhưng Nam Cảnh Hành thì có thể. Không phải cô ta rất giỏi dụ dỗ người khác sao?

Nam Cảnh Hành cũng không phải người cô ta có thể tùy tiện dụ dỗ được, lát nữa để xem Nam Cảnh Hành sẽ trừng trị cô ta như thế nào!

Tưởng Lộ Hiếu mím chặt môi, ý thức được thật ra bản thân có đi hay không đều không sao, đối phương vốn không để ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.