Chương trước
Chương sau
Cô vẫn cảm thấy mình nợ Nam Cảnh Hành quá nhiều, cảm ơn suông căn bản không có tác dụng gì. Cô vẫn luôn băn khoăn vì không thể làm gì để báo đáp anh. Dù sao, anh cũng không thiếu thốn gì, cũng không có việc gì mà anh không làm được. Căn bản không có khả năng cần cô giúp đỡ.

Lúc này nghe thấy Nam Cảnh Hành nói cần cô giúp, Trình Dĩ An gạt hết những băn khoăn và kiên trì lúc đầu.

“Được.”

Cho dù sau này không dứt ra được, khiến bản thân mình càng lún sau, cứ coi như… coi như là cô nợ anh đi!

Nam Cảnh Hành tươi cười, trịnh trọng nói: “Cảm ơn em đã giúp tôi một chuyện lớn.”

Trình Dĩ An: “...”

Đột nhiên cô cảm thấy chột dạ, làm sao đây?

“Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi.” Nam Cảnh Hành nói.

Nói là như vậy, nhưng suốt cả bữa ăn, Nam Cảnh Hành chỉ lo gắp đồ ăn với cuốn thịt vịt cho Trình Dĩ An ăn, còn bản thân anh thì không ăn gì.

Trình Dĩ An ngượng ngùng nói: “Anh mau ăn chút gì đi, anh cứ cuốn cho tôi ăn, không ăn gì cả.”

“Không sao.” Nam Cảnh Hành nói, sau đó anh lại gắp thức ăn cho cô.

Trình Dĩ An đành học theo anh, cũng cầm bánh lên, cuốn với một miếng thịt vịt, dưa chuột và chấm thêm ít nước tương.

Sau khi cuốn xong, cô đưa đến trước mặt Nam Cảnh Hành, “Anh đừng cứ lo gắp cho tôi, tôi có thể tự ăn được, cái này cho anh.”

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng món mới lên. Món mới gồm sáu miếng gan được xếp trên một lớp đá dày.

Nam Cảnh Hành đang gắp một miếng, đổ một ít sốt wasabi vào đĩa nhỏ trước mặt cô, “Nếm thử cái này đi, không tanh đâu, rất ngon!”

Sau đó, anh cúi đầu trực tiếp ăn cuốn thịt vịt cô đang cầm trên tay.

Trình Dĩ An hoàn toàn không ngờ anh lại làm như vậy.

Mặc dù anh không chạm vào cô nhưng động tác như vậy quá thân mật rồi.

Hơn nữa, còn là trước mặt nhân viên phục vụ.

Cô chỉ là người yêu giả, đâu phải người yêu thật!

Nơi khóe mắt, Trình Dĩ An nhìn thấy trong ánh mắt của nhân viên phục vụ lóe lên sự hóng hớt.

May mà anh ta vẫn còn nhớ phận sự của mình, không dám ở lại lâu, bưng đồ ăn lên liền đi luôn.

Không đợi Trình Dĩ An nói gì, Nam Cảnh Hành đã cười nói trước: “Vừa rồi tôi hết tay để cầm.”

May mà dưới sự yêu cầu một lần nữa của Trình Dĩ An, Nam Cảnh Hành cuối cùng cũng không gắp cho cô nữa mà ngồi ăn một chút.

Vừa rồi, được Nam Cảnh Hành chăm cho ăn, anh gắp cái gì cô ăn cái đó, Trình Dĩ An hoàn toàn rơi vào trạng thái không tự chủ, bất giác đã ăn quá nhiều.

Đợi cô kịp phản ứng lại, não hoạt động bình thường mới phát hiện ra, mình đã… ăn căng bụng.

Trình Dĩ An lén lút xoa bụng, thực sự không ăn được nữa, cảm thấy đồ ăn sắp đầy lên tận cổ rồi. Vậy mà cô lại không phát hiện ra, cứ ngây ngốc bị sắc đẹp của Nam Cảnh Hành mê hoặc mà ngồi ăn.

Còn ăn nữa cô sẽ nôn ra mất.

May mà Nam Cảnh Hành không gắp cho cô nữa, không biết có phải anh thấy cô đã ăn khá no rồi không.

Vì lúc trước Nam Cảnh Hành chỉ lo gắp cho cô ăn, bản thân anh không ăn bao nhiêu. Cho nên sau khi Trình Dĩ An buông đũa, Nam Cảnh Hành lại ăn thêm một chút.

Ban đầu, Trình Dĩ An còn cảm thấy rất áy náy, ngại không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.