Chương trước
Chương sau
“Không phải anh muốn nhân cơ hội mẹ con nhà họ Liên còn ở đây, nhanh chóng giới thiệu tôi sao?”

“Đúng vậy. Hôm nay là một cơ hội, nhưng sau này tìm một cơ hội khác cũng được. Tôi không thể nhìn thấy em căng thẳng như vậy mà bắt em đi được.”

“Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã đến đây ròi.” Trình Dĩ An nói, “Hơn nữa, anh cũng đã nói với ba mẹ anh rồi. Đột xuất không đến nữa, cho dù ban đầu họ không có ấn tượng xấu về tôi thì sau này cũng sẽ không có ấn tượng tốt được.”

Cô đã hứa giúp Nam Cảnh Hành, kết quả mới xảy ra chút chuyện cô vừa lâm trận đã lùi bước thì không quá vô trách nhiệm, còn nói gì đến giúp đỡ anh nữa.

“Em thật sự không sao chứ?” Nam Cảnh Hành cũng cảm thấy hôm nay là thời cơ tốt nhất.

Trình Dĩ An hít thở sâu ba lần, sau đó nói: “Tôi ổn rồi.”

Nam Cảnh Hành mỉm cười, “Có tôi ở đây, em đừng lo!”

Nói xong, anh tự nhiên nắm lấy tay cô, dẫn cô đi đến trước cửa.

Nam Cảnh Hành có chìa khóa nhưng lần đầu tiên dẫn Trình Dĩ An về nhà, thấy cô căng thẳng như vậy, anh lựa chọn ấn chuông cửa. Chỉ một lát sau, tiếng của thím Quan vang lên trong máy bộ đàm. Từ màn hình máy bộ đàm, bà nhìn thấy Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An. Thím Quan mỉm cười, vội ra mở cửa cho họ. Đèn âm đất trong sân tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng con đường dưới chân.

Hai người nắm tay nhau đi tới.

Thím Quan vẫn luôn cảm thấy mặc dù Nam Cảnh Hành trưởng thành nhưng tính cách vẫn có chút tinh nghịch. Nhưng hôm nay thấy anh nắm tay Trình Dĩ An, thím Quan cảm thấy anh thực sự đã trưởng thành. Ở bên cạnh Trình Dĩ An, anh vô cùng thận trọng giống như có thể che chắn hết mọi thứ cho cô.

Thím Quan cười chào hỏi: “Cậu chủ, cô Trình.”

Nam Cảnh Hành giới thiệu với với Trình Dĩ An: “Đây là thím Quan, thím ấy đã làm việc ở đây từ khi tôi còn nhỏ, giống như thím Dương. Sau này, tôi chuyển ra ngoài, thím Dương đi theo giúp tôi chăm nom nhà cửa, thím Quan ở lại đây với ba mẹ tôi.”

“Chào thím Quan.” Trình Dĩ An nói.

Thím Quan vội đáp lại rồi mời hai người vào nhà.

Lúc đi qua sảnh, thím Quan nhắc nhở, “Yên tâm đi, hai người trong kia vẫn chưa kịp nói xấu cô Trình đâu, họ vẫn đang tìm cơ hội.”

Nam Cảnh Hành gật đầu, nháy mắt với thím Quan, “Tôi biết rồi, cảm ơn thím Quan.”

Ôi, đứa trẻ này vẫn cứ tinh nghịch như vậy, vừa rồi còn định nói anh đã chín chắn hơn.

Thím Quan đã chuẩn bị sẵn dép đi trong phòng cho hai người. Khi Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An đang thay dép thì thím Quan đã vào trong trước, báo là Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An đã đến.

Bà Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không phải ứng phó với hai mẹ con nhà họ Liên nữa. Bà vội đứng dậy ra sảnh đón Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An.

Bà Liên và Liên Bách Nghê ngồi ở phòng khách vẫn có thể nghe thấy tiếng truyền đến từ huyền quan.

“Cảnh Hành, đây là Dĩ An hả? Hai đứa mau vào đi!” Bà Nam nhiệt tình nói, vẻ mặt tươi cười hoàn toàn khác với vẻ khách sáo khi tiếp đón mẹ con nhà họ Liên.

Bà Liên vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng rất khó chịu. Nhưng Liên Bách Nghê thì không khôn khéo như mẹ mình, mặt cô ta sa sầm lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.