Chương trước
Chương sau
Đứa bé có thêm năng lực gia chủ, có thể không hơn người được sao?

“Cho nên chuyện này cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, không được nói với người khác.” Lão gia trầm giọng, “Không ai được tiết lộ ra ngoài.”

“Chắc chắn rồi.” Lão thái thái nói.

Lúc đó, trong nhà còn có dì Cao là người giúp việc.

Giống như Trương Doanh Bân, mẹ dì Cao cũng làm việc trong Sở gia. Mẹ bà ấy không coi trọng việc giáo dục con cái, dì Cao cũng không thích đi học nên sau khi mẹ bà về hưu, bà tiếp nhận công việc và làm cho tới bây giờ. Tuy vậy con trai của dì Cao lại là người rất có tiền đồ. Hiện nay người đó đang theo học ngành y ở nước ngoài, dự định sau khi về nước sẽ vào Sở Thiên làm việc.

Cuộc nói chuyện vừa rồi dì Cao cũng nghe được phần nào. Lúc này nghe thấy lời nói của lão gia, dì Cao vội vàng nói: “Lão gia, tôi nhất định không nói một chữ nào ra bên ngoài.”

Lão gia liếc mắt nhìn bà một cái, gật đầu.

Dì Cao liền vội vàng nói: “Vậy... Tôi đi ra ngoài trước.”

Lão gia gật đầu: “Cũng được.”

Dì Cao vừa mới đi ra khỏi cửa, ngón tay của lão gia gõ ở trên đầu gối một cái, lấy điện thoại di động ra, nhấn vào một phím: “Đuổi theo.”

Sau khi thu hồi tay cầm điện thoại di động, lão gia nói: “Chúng ta nhất định không thể để cho những đau khổ trước đây mà Chiêu Dương phải chịu lại xảy ra với Bánh Gạo Nhỏ một lần nữa. Trước đây chuyện Chiêu Dương thức tỉnh năng lực sớm vốn chỉ có người trong nhà chúng ta biết, nhưng về sau lại bị tiết lộ ra ngoài. Chỉ cần là có hiềm nghi thì không thể bỏ qua một người nào. Không phải là ông không tin tưởng người bên cạnh, nhưng mà cần phải loại bỏ toàn bộ nghi vấn để chứng minh bọn họ thật sự có thể tin. Bây giờ ông sợ nhất chính là kẻ phản bội ở ngay cạnh mà chúng ta không biết. Nếu để chuyện của Bánh Gạo Nhỏ bị tiết lộ ra ngoài thì chúng ta hối hận không kịp.”

“Sở dĩ vừa rồi không để cho dì Cao đi ngay lập tức cũng là vì muốn thử một chút xem dì Cao có đáng để tin tưởng được hay không. Dù sao dì ấy suốt ngày ở nhà, chuyện nhà của chúng ta, trừ chuyện vô cùng bí mật, còn lại dì ấy đều biết hết. Nếu như có người muốn mua chuộc người trong nhà thì dì Cao chính là lựa chọn tốt nhất.”

Lão gia không phải là người sơ ý như vậy, biết rõ là chuyện quan trọng mà vẫn để cho người ta nghe thấy.

“Cũng đừng quên kiểm tra hai người kia một chút.”

Ý của lão thái thái tất nhiên là Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan.

“Nhất định không thể bỏ sót chúng nó.” Lão gia nói.

“Vậy đối với Bánh Gạo Nhỏ, phải tính như thế nào bây giờ?” Lão thái thái hỏi.

“Đáng lẽ khi có đứa nhỏ được nghi là thức tỉnh năng lực gia chủ thì phải dẫn nó đi đến chỗ của trưởng lão để làm kiểm tra, sau đó chính thức công bố cho gia tộc, gia chủ dự bị đã xuất hiện.” Lão gia nói, nhìn về phía Bánh Gạo Nhỏ, “Nhưng mà ý của tôi là không nên đi kiểm tra trước, mà phải giấu đi, coi như chúng ta không biết gì hết. Chờ Bánh Gạo Nhỏ lớn hơn một chút, có năng lực tự vệ rồi, thì chúng ta sẽ công bố. Hơn nữa lúc đó năng lục của Bánh Gạo Nhỏ sẽ rõ ràng hơn, chúng ta sẽ càng chắc chắn.”

Lão gia nghiêm túc nhìn cậu nhóc: “Bánh Gạo Nhỏ, con thấy sao?”

Cậu nhóc khéo léo gật đầu: “Con nghe ông cố, mọi người vì tốt cho con, con biết mà.”

“Ôi.” Lão thái thái hết sức cảm động, ôm cậu nhóc vào trong lòng, “Đứa bé ngoan, tại sao con lại ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, thông minh như vậy chứ!”

Cậu nhóc vui rạo rực: “Người khác đều nói là do mẹ con dạy con rất tốt.”

Mặt Cố Niệm đỏ rần lên. Thằng nhóc này, sao lại khoe khoang như vậy chứ!

Lão phu nhân nghe vậy lại càng vô cùng yêu thích, xoa đầu cậu: “Đúng, đúng.”, rồi quay sang cười với Cố Niệm: “Niệm Niệm, con dạy con mình thật tốt.”

“Là do bản thân Bánh Gạo Nhỏ cũng đã hiểu chuyện rồi ạ.” Cố Niệm nhìn Bánh Gạo Nhỏ.

“Đứa bé có hiểu chuyện thì cũng là do người lớn dẫn dắt.” Lão phu nhân nghĩ đến bản thân không dạy được Sở Gia Hồng giống như vậy, cũng không nhịn được mà suy nghĩ, chẳng lẽ là do ban đầu mình làm không tốt sao?

“Bánh Gạo Nhỏ có thể hiểu chuyện như thế, là do con dạy dỗ tốt, con không cần khiêm tốn đâu.”

“Lão phu nhân, bà…“

Lúc này lão phu nhân lại nghiêm mặt: “Ôi, cũng đến lúc nào rồi mà còn gọi ta là lão phu nhân vậy. Bánh Gạo Nhỏ cũng gọi ta một tiếng bà cố rồi, con còn gọi ta là lão phu nhân, là vẫn chưa tha thứ cho bà già này sao?”

Cố Niệm vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu ạ.”

Bánh Gạo Nhỏ vốn là đứa nhỏ của Sở gia, gọi bà là bà cố nội thì cũng rất bình thường, nhưng cô vẫn chưa kết hôn với Sở Chiêu Dương mà.

“Con chưa từng trách bà mà.” Cố Niệm vội vàng xua tay.

“Vậy gọi ta là bà nội đi, đừng khách khí như vậy, sớm muộn gì thì chúng ta cũng là người một nhà mà.” Ánh mắt của lão thái thái tràn đầy tha thiết.

Lão gia cũng hiếm khi ôn hòa nói với Cố Niệm: “Đúng vậy, chuyện này là sớm hay muộn mà thôi.”

Cố Niệm liền gọi: “Ông nội, bà nội.”

“Ôi, cái này dễ nghe hơn nhiều.” Lão thái thái cười híp mắt.

Sau khi lão gia cảm thấy hài lòng, ánh mắt liền dừng lại trên gương mặt của câu nhóc.

“Nhưng mà ban nãy đã nói rồi đấy, đêm nay phải cho Bánh Gạo Nhỏ ở lại đây.” Lão gia to giọng nhắc nhở, “Con cũng đừng quên biết chưa.”

“Không quên được đâu ạ.”

Sở Chiêu Dương vừa mới nói xong, lão gia liền thúc gục: “Vậy bây giờ con gọi điện thoại nói với ba mẹ Cố Niệm một chút đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.