Chương trước
Chương sau
Cố Niệm còn đang thắc mắc tại sao Sở Chiêu Dương còn không đi ngủ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của anh.

“Anh mau tắt đèn đi.”

Sở Chiêu Dương lại lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu nhóc trong ngực Cố Niệm một cái rồi mới đi tắt đèn.

Lúc nằm xuống, anh nắm lấy bả vai của cậu nhóc, lật bé mặt quay về phía mình. Cậu nhóc tỏ ra không vui: “Ba ơi, con muốn ngủ ở trong lòng của mẹ cơ.”

Sở Chiêu Dương không buông tay, mặc kệ cậu nhóc có lăn qua lăn lại: “Ba còn chưa ôm con bao giờ.”

Cậu nhóc liền nghĩ, mình thật sự là một đứa bé làm cho người khác vô cùng yêu thương.

Ba mẹ đều muốn được ôm bé đi ngủ.

Với tính cách của ba, nhất định là rất muốn ôm bé ngủ, muốn ôm đến phát khóc thì mới nói ra lời nói như vậy.

Xem ra mặc dù ba thường hay tỏ thái độ như rất ghét bỏ bé, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn rất là thích bé nha!

Vì vậy mặc dù cậu nhóc thích được mẹ ôm hơn nhưng vẫn quyết định làm một đứa con trai hiếu thảo, thỏa mãn nguyện vọng muốn gần gũi với bé của ba.

“Được rồi, mặc dù người ba rất cứng, ôm cũng không được thoải mái chút nào, nhưng nể sự yêu thích của ba đối với con, con sẽ để cho ba ôm một đêm.” Cậu nhóc sợ Sở Chiêu Dương ôm cậu đến nghiện, còn đưa ra ngón trỏ, đặc biệt nhấn mạnh, “Nhưng chỉ một đêm thôi nha, không thể nhiều hơn nữa đâu.”

Sở Chiêu Dương: “...”

Tưởng anh yêu thích lắm chắc!

Anh đang hi sinh vì người phụ nữ của mình mà.

Sở Chiêu Dương vỗ vỗ lưng bé: “Ừ, ngủ đi.”

Cậu nhóc ở trong sự nhận thức là ba cực kỳ thích mình, hài lòng đi ngủ.

Cố Niệm mơ mơ màng màng, cảm giác có bàn tay đặt lên người cô. Cô mặc kệ anh, xoay người lại. Nhưng cánh tay của Sở Chiêu Dương dài nên dù vậy tay anh vẫn phủ được lên cánh tay cô

Bánh Gạo Nhỏ ngủ say, cái tay nhỏ bé theo thói quen sờ về phía Cố Niệm, nhưng lại sờ tới cái gì đó rất cứng.

Trên người của mẹ không có chỗ nào như thế hết.

Thật ra, thứ mà nhóc vừa sờ tới là tay của Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương tỉnh giấc, kéo tay cậu nhóc lại, đặt ở trên ngực mình.

***

Buổi sáng lão gia ở trong sân tập thể dục, mở nhạc rất to nên cậu nhóc bị đánh thức. Chưa kịp mở mắt, theo thói quen động tay động chân thì cảm thấy như bị trói chặt. Cậu nhóc mở mắt ra, thấy cánh tay của ba đang đặt trên người mẹ. Hai tay cậu nhóc cầm lấy cổ tay của Sở Chiêu Dương kéo mạnh ra.

“Làm gì vậy?” Sở Chiêu Dương vẫn không buông tay.

“Con phải rời giường.”

Sở Chiêu Dương đặt tay lên lưng cô, kéo cô và con trai ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên môi cô: “Chào.”

Trước đây hai người không phải chưa từng làm thế này. Nhưng bây giờ ở giữa lại có thêm một thằng nhóc nữa.

Cảm giác này rất mới lạ!

Bánh Gạo Nhỏ nhìn Sở Chiêu Dương, lại nhìn Cố Niệm, che mắt nói: “Ba, mẹ, Bánh Gạo Nhỏ muốn rời giường.”

“Mau rời giường thôi, em còn phải đi làm nữa.”

Sở Chiêu Dương cũng không trì hoãn nữa.

Ba người đi xuống đúng lúc lão gia cũng tập luyện xong, lão thái thái cũng đã tản bộ trở về. Bà thấy cậu nhóc đã mặc quần áo chỉnh tề thì cực kì luyến tiếc.

“Ôi, Bánh Gạo Nhỏ phải đi rồi sao?” Lão thái thái kéo Bánh Gạo Nhỏ về phía mình, giống như sợ bị người khác cướp đi, “Không thể ở lại một chút nữa sao? Bà cố lưu luyến lắm đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.