Mặc dù đã ở đây hai tuần nhưng cô vẫn k dám đi đâu xa một mình đặc biệt là buổi tối. Thừa Thiên thật xấu nha hại cô cứ phải nghĩ đến a, muốn ra ngoài nhưng lại kinh.
Còn a thì trong đầu lúc nào cũng có hình ảnh của cô ngốc giặc quần áo làm cho a k thể tập trung huấn luyện bọn lính mới này. A phải dành thời gian để thăm cô ngốc này. K biết cô có nhớ a k
Sáng nay a cho bọn nhóc nghỉ sớm, ba chân bốn cẳng tới thăm cô. Đi đến cổng thì thấy các vú đang nói rôm rả, còn Uyển Uyển của a đâu. K thấy là a hỏi ngay, là bộ đội đặc chủng a có linh cảm k lành.
"Vú có thấy Uyển Uyển k ạ" đưa tay theo tư thế trào, dứt động tác a hỏi luôn làm k ít người ngạc nhiên sao thượng tá lại quen Thu Uyển mới đến được.
"Con bé bảo hôm nay mệt nên muốn ở trong phòng, cũng dặn đừng làm phiền nó"vú Ngọc nhìn thấy mặt a có chút nóng vội nên trả lời luôn.
"Cảm ơn" k biết phòng cô ở đâu nên a tìm hết các phòng mất chút thời gian. Cuối cùng thì cũng thấy phòng cô, có âm thanh rất lạ.
Thấy cửa k khoá, a đẩy cửa vào. Đập vào mắt a là Uyển Uyển của a đang khóc rất thương tâm. Cô sợ người khác nghe thấy nên tự cắn tay mình, nước mắt tìm lum, cô vẫn còn mặc quần áo ngủ, điện thoại nằm ở dưới chân cô.
K chịu được cảnh cô tự hành hạ mình a bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-thuong-ta/2934800/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.