Tuy rằng theo luật pháp mà nói thì bọn họ đã kết hôn rồi, nhưng Trương Kỳ Kỳ dường như không có cảm giác này, trong lòng cô tính toán chuyện hôm nay mình cần phải làm, trầm mặc lại.
Tô Khả cũng đang suy nghĩ.
Rốt cuộc Trương Kỳ Kỳ cũng đã trở thành bà Tô của anh, Tô Khả quả thực muốn chiêu cáo thiên hạ, báo cho tất cả mọi người biết Trương Kỳ Kỳ là vợ của anh rồi.
Nhưng hôn lễ còn chưa có làm, bởi vì thủ tục li hôn của ba mẹ anh vẫn chưa xong xuôi, anh có một số việc cần lo liệu, hơn nữa anh cũng không thể khiến mẹ mình khổ sở - - bà đã không có chồng, cũng không thể không có con trai.
Nghĩ đến mình vẫn không thể cho Trương Kỳ Kỳ làm bà Tô danh chính ngôn thuận, trong lòng Tô Khả cảm thấy áy náy, anh nhìn Trương Kỳ Kỳ bên cạnh, thấy cô giống như đang suy nghĩ, cho rằng cô lo lắng chuyện này, liền dùng tay nắm chặt tay cô, ôn nhu nói: "Đừng sợ, mẹ anh bên kia có anh rồi!"
Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Cô biết rõ mẹ Tô Khả nhất định sẽ phản đối Tô Khả ở chung với cô. Cô yêu Tô Khả, cho nên sẽ vì muốn ở chung với Tô Khả mà đi tranh thủ sự đồng ý của mẹ Tô Khả. Nếu như mẹ Tô Khả cho dù thế nào cũng không chịu, cô chỉ có thể đợi.
Đối với Tô Khả xem tờ giấy hôn thú rất quan trọng, Trương Kỳ Kỳ ngược lại không thấy quan trọng như vậy.
Trương Kỳ Kỳ nhìn đôi mắt xinh đẹp của Tô Khả, trong lòng suy nghĩ tương lai hai người có lẽ sẽ bởi vì mẹ Tô Khả không đồng ý mà chia tay, nếu như đã đến tình trạng kia, mình nhất định phải kiên cường.
Cô bất giác mơ mộng đến tình cảnh tương lai sẽ chia tay với Tô Khả bởi vì cha mẹ phản đối, vậy mà không khỏi có chút chua xót, trái tim cũng có chút run rẩy, rất khó chịu, thân thể cũng cảm thấy trống rỗng.
Tô Khả cũng nhìn Trương Kỳ Kỳ, vẫn cảm thấy có một loại cảm giác mê muội không thể tin - - Trương Kỳ Kỳ là vợ của anh rồi hả ? !
Lâm Lỗi đang lái xe phía trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, vẫn không thể tin được hai vợ chồng nhỏ vừa lãnh giấy hôn thú lại có thể yên tĩnh đến nước này - - hoan hô đâu? Nhảy nhót đâu? Ôm nhau hạnh phúc hôn môi đâu? Đối với đủ loại mặc sức tưởng tượng cho hôn lễ đâu?
Vừa chấm dứt trạng thái độc thân Tô tổng sợ là vì quá hạnh phúc, cho nên bị mất 0.8 chỉ số thông minh, chỉ biết lâng lâng liếc rồi liếc Tiểu Tô phu nhân, ước gì có nuốt sống Tiểu Tô phu nhân vào bụng.
So với sự vui mừng của Tô tổng, Tiểu Tô phu nhân mới ra lò lại là vẻ mặt đầy tâm sự, chỉ kém không có nói "Chúng ta chẳng qua là lĩnh chứng thôi , chúng ta còn chưa có kết hôn".
Với tư cách thân tín do Tô tổng bồi dưỡng ra, trong lòng Lâm Lỗi thở dài.
Nhìn thấy sắp tới tiệm bánh mì của mình, Trương Kỳ Kỳ vội nói: "Tô Khả, anh đi làm việc của anh đi, thả em ở bên đường là được rồi!"
Tô Khả lại nhìn thoáng qua bên ngoài, dặn dò Lâm Lỗi: " Dừng sát đường một chút."
Xe rất nhanh liền trượt đến ven đường ngừng lại.
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong lòng vẫn lưu luyến, triền miên đến mức chính bản thân anh cũng cảm thấy xấu hổ. Anh suy nghĩ một chút, lấy ra ví tiền, tiền mặt bên trong đều rút ra, nhét vào trong tay Trương Kỳ Kỳ.
Hai tay Trương Kỳ Kỳ bị chất đầy tiền, quả thực là một câu cũng cũng không nói ra được.
Lâm Lỗi nhìn thấy, cảm thấy Tô tổng nhà mình quả thực là quá choáng váng, liền ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tô tổng, thẻ dễ dàng hơn."
Tô Khả như ở trong mộng mới tỉnh, vội rút ra hai tấm thẻ cho Trương Kỳ Kỳ, nhìn trong tay Trương Kỳ Kỳ còn đang cầm tiền anh cho, cũng cảm thấy mình quá choáng váng, liền lấy túi xách Trương Kỳ Kỳ ra, nhét vào bên trong túi.
Trương Kỳ Kỳ nhìn tiền trong tay, vốn cảm thấy vừa quẫn vừa buồn cười, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đỏ rần của Tô Khả, tay chân luống cuống bỏ thẻ ngân hàng vào trong túi xách của mình, trái tim cô lập tức run lên một cái - - bởi vì yêu, cho nên sợ. Nếu như không thương cô, Tô Khả vẫn là Tô Khả lạnh lùng cao ngạo; bởi vì yêu cô, cho nên mới phải sợ hãi như thế.
Cô cười ngọt ngào, nhìn Tô Khả, xếp tiền trong tay ngay ngắn, cầm ví tiền Tô Khả thả vào, vừa làm nũng nói: "Tiền của em đủ xài rồi, chờ en không có tiền tự nhiên sẽ hỏi xin anh!"
Thẻ của Tô Khả Trương Kỳ Kỳ không có trả lại cho anh, nhưng cũng không có hỏi mật mã thẻ ngân hàng.
Su khi Trương Kỳ Kỳ xuống xe, Tô Khả một tay che mặt, cả buổi không nói chuyện - - nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch của mình ở trước mặt Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả quả thực muốn tìm tảng đá đâm chết.
Lâm Lỗi biết ông chủ đang xấu hổ và giận dữ đan xen, nếu như mình dám mở miệng nói câu nào, anh nhất định sẽ thẹn quá hoá giận sau đó lấy mình làm nơi trút giận, cho nên liền thông minh lái xe sáp nhập vào dòng xe cộ, chạy theo phương hướng công ty.
Gặp xong luật sư chịu trách nhiệm án ly hôn của cha mẹ, Tô Khả lại chủ trì một hội nghị công ty cao cấp, lúc này mới nhàn rỗi một hồi.
Anh đốt một điếu thuốc hít một hơi, lấy ra điện thoại, trước gọi cho mẹ một cú điện thoại.
Cảm xúc mẹ Tô Khả dường như khá tốt, chỉ có điều nói chuyện uể oải: "Tô Di phải bồi mẹ đi dạo phố, anh rể con lái xe đưa chúng ta đi cường thịnh."
Bà sợ Tô Khả lại phái người đi theo bà, vội thêm một câu: "Tô Khả, phụ nữ chúng ta cùng nhau đi dạo phố, không có việc gì!"
Tô Khả hơi suy nghĩ một chút, không có kiên trì muốn phái người đi theo. Anh cả anh hai Đinh Mỹ Anh đại lần trước mang người muốn ám toán anh, một người bị người của anh cắt đứt chân trái, một người bị cắt ngang đùi phải, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, chắc hẳn cũng sẽ không nhảy ra cái gì xấu xa.
Anh vừa suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi mẹ: "Mẹ, có muốn vợ con dạo phố với mẹ không?"
Mẹ Tô Khả nhổ cho anh một hơi: "Vợ con? Con chưa kết hôn, vợ ở đâu ra?"
Bà giống như lập tức bị con trai chọc cười, vừa cười hai tiếng nói: "Có nhớ mẹ nhắc với con về con gái của Phó đổng sự Cao ốc Tứ Minh không? mẹ gọi điện thoại cho Trương Cầm lần nữa, hẹn thời gian các con gặp mặt nhé!"
Tô Khả giọng nói cũng lạnh xuống: "Mẹ, con có bạn gái rồi." Anh nói chuyện này với mẹ, thế nhưng mẹ anh bao giờ cũng không để ý.
Mẹ Tô Khả lại cười: "Vậy con nói thử xem, con coi trọng khuê nữ nhà ai, mẹ xem một chút có thể xứng với con hay không !"
Tô Khả có chút bực bội, dùng sức hút một điếu thuốc: "Mẹ, đợi ba mẹ xong xuôi thủ tục li hôn, co dẫn cô ấy đi gặp mẹ."
Anh biết mình lòng tham không đáy, đã muốn dùng giấy hôn thú Trương Kỳ Kỳ buộc lại, lại muốn bảo mẹ đồng ý hôn sự giữa anh và Trương Kỳ Kỳ, như vậy tự nhiên không dễ dàng.
Thế nhưng anh là con trai của mẹ, mà mẹ đã không có chồng, sau này phải dựa vào anh người làm con trai này, cho nên anh không muốn làm cho mẹ không vui.
Mà Trương Kỳ Kỳ là người phụ nữ của anh, vợ của anh, với tư cách là đàn ông, với tư cách là chồng, Tô Khả cảm thấy mình bảo vệ Trương Kỳ Kỳ là là chuyện phải làm.
Cho dù nói thế nào, anh cũng là người chủ duy nhất của Tô gia, phải gánh vác trách nhiệm thuộc về mính.
Hút xong một điếu thuốc, Tô Khả lúc này mới cầm điện thoại nội bộ gọi cho Tôn Kế Tông: "Vinh quang hẹn chúng ta khi nào?"
Tôn Kế Tông bên kia truyền đến tiếng lật giấy "Rào rào", sau đó anh ta kính cẩn nói: "Tô tổng, Hồ tổng tập đoàn Vinh Diệu hẹn gặp ngài lúc mười một giờ ở Lục Ấm thành, cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó cùng nhau đánh Golf."
Tô Khả suy nghĩ một chút, ngược lại không nói gì.
Trong tiệm đã lắp đặt thiết bị xong, công nhân đã rời đi, Trương Kỳ Kỳ gọi điện thoại đến công ty quản lý gia đình mời người giúp việc, cô và người giúp việc cùng nhau làm việc, bận rộn hết ba giờ, cũng chỉ dọn dẹp xong phía ngoài mặt tiền cửa hàng.
Trương Kỳ Kỳ lắc lư thân thể vừa mỏi vừa đau của mình một lần, nhìn thành quả lao động, trong lòng vui vẻ, mở miệng hỏi người giúp việc: "Muốn ăn cái gì? Tôi đi mua!"
Người giúp việc có chút xấu hổ: "Ôi, ngại lắm? Tôi tự mình đi ra ngoài tùy tiện ăn một chút gì đó là được rồi!"
Trương Kỳ Kỳ cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi đặt món gà hầm ở quán cơm gần đây, đặt một phần gà hầm, một phần đậu hũ và một phần ngó sen, lại gọi hai phần cơn, sau đó nói: "Đưa đến tiệm bánh mì mới mở chưa có bảng hiệu ở ngã tư góc Tây Nam giữa đường Chính Hòa và đường Kinh Sa là được rồi!"
"Đúng rồi, chính là căn nhà phía tây bên cạnh thẩm mỹ viện Lạc Anh."
Người giúp việc ở một bên luôn miệng nói cảm ơn: "Thật sự ngại quá!"
Trương Kỳ Kỳ cười nói: "Món gà hầm ở chỗ này hương vị cũng không tệ lắm, cùng nhau nếm thử đi!"
Người giúp việc đại khái là cảm thấy mình chiếm được tiện nghi, liền cầm khăn lau bắt đầu làm việc.
Trương Kỳ Kỳ thấy thế, liền cũng đi tiếp tục làm việc. Cô hôm nay dọn dẹp trong tiệm sạch sẽ, chạng vạng tối bảo cửa hàng bán hoa ở cửa tiểu khu đưa tới ít lan điếu gì gì đó đặt ở trong tiệm, đợi than hoạt tính đặt ở trên mạng đưa tới đây cũng bày ở trong tiệm, sau đó liền phơi khô, lại chuẩn bị khai trương cửa hàng.
Sau khi cơm gà hầm đưa đến, Trương Kỳ Kỳ chia phần lớn cơm của mình cho người giúp việc, mình chỉ chừa đại khái hơn một phần ba một chút.
Người giúp việc nhìn bộ dạng này của cô, đoán được cô hẳn là muốn giảm béo, liền không từ chối bắt đầu ăn. Đang ăn cơm cô ta vẫn nói giỡn với Trương Kỳ Kỳ: "Cô gái, tôi thấy cô đủ gầy đủ thon thả rồi, cũng đừng giảm cân nữa!"
Trương Kỳ Kỳ cũng cười: "Cơm của tôi nhiều như vậy." Cô luôn luôn ăn không nhiều lắm, khẩu vị dần dần liền ít đi.
Cơm nước xong xuôi, Trương Kỳ Kỳ từ chỗ máy đun nước rót nước nóng ngâm một ly Mao Tiêm, cầm ly đứng ở trong tiệm chậm rãi uống.
Một ly trà còn chưa có uống xong, Trương Kỳ Kỳ chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai và âm thanh lăng nhục. Cô luôn luôn không thích xem náo nhiệt, liền vẫn cầm ly không động đậy, cũng không có ý định đi ra xem náo nhiệt.
Phía ngoài tiếng chửi bậy càng thêm náo nhiệt, hình như là mấy người phụ nữ cùng nhau cao giọng mắng, mắng còn đặc biệt khó nghe và buồn nôn.
Trương Kỳ Kỳ đang cảm thấy buồn nôn, chợt nghe một giọng nữ đang mắng trong đó đặc biệt sắc nhọn : ". . . Hoàng Nhã Quyên bà già lớn tuổi này, không có bản lãnh giữ chồng, chỉ biết tính toán! Mày giao Tô Khả thằng súc sinh kia ra đây cho tao, dám cho người đánh anh tao? Mày lớn gan rồi!"
Trương Kỳ Kỳ nghe đến đó, trong lòng rùng mình, lập tức đẩy cửa thủy tinh liền xông ra ngoài - - Mẹ Tô Khả liền kêu Hoàng Nhã Quyên.
Cửa ra vào thẩm mỹ viện bên cạnh chật ních người xem náo nhiệt, Trương Kỳ Kỳ men theo tiếng mắng chửi chen vào, quả thật phát hiện mẹ Tô Khả và Tô Di đang bị bốn năm người phụ nữ mặc áo lông chồn đen đánh phấn dày cộm vây vào giữa xô tới xô lui.
Mấy chuyên gia làm đẹp mặc đồ đồng phục hồng nhạt trốn xa xa ở bên trong, dường như không ai dám tiến lên giải vây.
Trương Kỳ Kỳ xưa nay bao che khuyết điểm, không cần suy nghĩ liền bưng ngay một mâm hoa thuỷ tiên lớn bên trên bệ lò sưởi nhắm ngay cái đầu của người phụ nữ xinh đẹp đang lôi kéo mẹ Tô Khả bạt tai đập xuống, sau đó lại cong chân đạp một cái.
Người phụ nữ xinh đẹp vội vàng không kịp chuẩn bị, bị nước dội từ trên đầu xuống, lại bị Trương Kỳ Kỳ từ phía sau đạp một cái, lập tức buông lỏng mẹ Tô Khả ra ngã mông ngồi xổm trên mặt đất.
Chuyện xảy ra quá anh, mấy người phụ nữ xinh đẹp còn lại đang đánh nhau cũng ngây dại.
Trương Kỳ Kỳ đưa tay kéo mẹ Tô Khả đi ra, lại cũng kéo Tô Di ra ngoài, sau đó lại cầm lên một chậu hoa thuỷ tiên chắn phía trước mẹ con hai người, che chở mẹ Tô Khả và Tô Di lui ra bên ngoài, vừa lui vừa lớn tiếng gọi mấy chuyên gia làm đẹp: "Còn không lôi kéo mấy người này ra! Lão bản của các người đâu? Còn có muốn làm ăn không!"
Cô vừa nói vừa bưng cái chậu chứa hoa thuỷ tiên kia, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đập tới.
Mấy mấy người phụ nữ xinh đẹp đại khái sợ bị chậu hoa đập chết, ngược lại không có đuổi theo. Mấy người này kéo người phụ nữ xinh đẹp té trên mặt đất: "Mỹ Anh, không có sao chứ?"
Trên đầu trên mặt người phụ nữ xinh đẹp ướt nhẹp, chống dậy, lau mặt một cái, xoa bờ mông đau buốt, mắt to gắn lông mi giả trừng mắt Trương Kỳ Kỳ, cảm thấy có chút quen thuộc: "Con đĩ nhỏ này ở đâu ra! Chị em đâu, chúng ta cào mặt nó đầy hoa đi!"
Trương Kỳ Kỳ đã nhận ra người phụ nữ xinh đẹp mặc áo lông chồn đen trang điểm dày cộm này chính là nhân tình Đinh Mỹ Anh của cha Tô Khả, lập tức liền nói: "Bà gặp Tô Khả? Anh ấy sắp đến rồi !"
Người Đinh Mỹ Anh bình sinh sợ nhất sợ chính là Tô Khả, nghe vậy cũng có chút chần chờ.
Trương Kỳ Kỳ thừa cơ che chở mẹ Tô Khả và Tô Di bắt đầu lui về phía sau.
Đã đến bên ngoài thẩm mỹ viện, cô thấy Đinh Mỹ Anh và mấy người phụ nữ xinh đẹp muốn đuổi theo đi ra, liền giơ cái cằm lên, ra hiệu Tô Di và mẹ Tô Khả đi vào trong cửa hàng của mình: "Trước đi vào cửa hàng của con, gọi điện thoại cho Tô Khả !"
Tô Di có thai, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch: "Kỳ Kỳ, vậy em làm sao bây giờ?"
Trương Kỳ Kỳ thấp giọng nói: "Em không sao!" Cô thật đúng là không sợ mấy người phụ nữ xinh đẹp mang tất chân giày cao gót này đâu, mấy bà này có thể chạy qua lại Trương Kỳ Kỳ mang giầy thể thao?
Đinh Mỹ Anh cũng sợ Tô Khả tới đây, lại mắng vài câu thô tục, liền dẫn mấy người chị em này chuẩn bị rời khỏi.
Trương Kỳ Kỳ thấy mấy bà này đi về hướng buồng xe của một chiếc màu đen giấy phép Trịnh thành, lúc này mới thở dài một hơi, đem mâm hoa thuỷ tiên bỏ vào cửa ra vào thẩm mỹ viện, cũng trở về trong cửa hàng của mình.
Cô sợ Đinh Mỹ Anh lại mang người đi tới, liền khóa cửa thủy tinh từ bên trong.
Tô Di và mẹ Tô Khả ngồi trên ở trên ghế sa lon trong tiệm, người giúp việc đang ở với hai người.
Mẹ Tô Khả vẫn im lặng rơi lệ, Tô Di đang gọi điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ thấy thế, trước lấy túi tiền, rút ra 200 đồng cho người giúp việc: "Hôm nay đã làm phiền chị, những chuyện lặt vặt này ngày mai rồi nói sau!"
Người giúp việc thức thời rời đi.
Trương Kỳ Kỳ rút hai tờ khăn ướt đưa cho mẹ Tô Khả và Tô Di, sau đó liền đi phòng bếp phía sau, sau khi rửa tay, rót cho mẹ Tô Khả và Tô Di một ly nước nóng bưng ra ngoài.
Tô Di cúp điện thoại, xoa xoa dấu vết trên mặt, nói: "Tô Khả đang qua bên này. Chồng chị cũng muốn đi qua." Cô và mẹ dạo phố mệt mỏi, muốn đến thẩm mỹ viện thư giãn một tí, ai biết vừa vặn đụng phải Đinh Mỹ Anh.
Trương Kỳ Kỳ biết rõ chị ấy không muốn nhiều lời, liền trầm mặc bưng chén nước trên bàn trà lên đưa cho mẹ Tô Khả: "Dì trước uống nước đi."
Trên khuôn mặt trắng nõn của mẹ Tô Khả đã hiện lên dấu tay màu đỏ, nhìn có chút thê thảm.
Trong lòng Trương Kỳ Kỳ khó chịu, đứng dậy trở về bên trong phòng bếp, cầm khăn ướt ở dưới vòi nước giặt sạch. Trong tiệm không có băng gạc, cô chuẩn bị dùng khăn ướt gói viên đá đắp mặt cho mẹ Tô Khả.
Nhìn vòi nước chảy nước xuống, cái mũi Trương Kỳ Kỳ có chút chua, cảm thấy cuộc sống thật sự rất máu chó.
Cô nhớ tới một tin tức của vài ngày trước, một nữ minh tinh dòng phìm cấp 3 lập gia đình tiểu tam thượng vị, gả cho ông chủ công ty điện ảnh và truyền hình.
Trương Kỳ Kỳ rất không rõ vì sao đàn ông đều thích tiểu tam, còn vô tình với vợ như vậy.
Cô không phải là lần đầu tiên thấy tình nhân của Tô Thuận Phú, thế nhưng vẫn cảm thấy Đinh Mỹ Anh đẹp thô bỉ, cho dù mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, ăn mặc cũng giống như tiểu thư.
Thế nhưng là, tiểu tam này muốn thượng vị, mẹ Tô Khả người vợ đầu này cũng đành phải nhún nhường, cho dù bà có con trai mạnh mẽ như Tô Khả.
Cuối cùng là vì sao?
Tư tưởng dân gian của nhà bạn học Trương Kỳ Kỳ lại bắt đầu đau khổ suy nghĩ.
Mẹ Tô Khả ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, giống như lập tức sụp đổ, trên mặt bà hoàn toàn hiện ra. Tuy rằng ông chồng Tô Thuận Phú luôn luôn không làm chuyện tốt, thế nhưng vài năm nay bà được con trai Tô Khả bảo hộ rất khá, nhưng hiện tại tình cờ gặp Đinh Mỹ Anh, lập tức dơ bẩn sự thật bày ở trước mắt bà.
Trương Kỳ Kỳ cũng không nói chuyện, dùng khăn ướt vặt khô bọc viên đá, động tác dịu dàng chườm lạnh ở trên mặt bà.
Bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe chói tai, tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh đã có người ở bên ngoài gõ cửa: "Kỳ Kỳ!" Giọng nói dồn dập, là Tô Khả ở bên ngoài kêu cửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]