Chương trước
Chương sau
Tô Khả vừa hút thuốc xong, trong miệng còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hương vị trên đầu lưỡi có chút đắng chát, Trương Kỳ Kỳ lập tức liền bắt đầu giãy giụa.

Cô đẩy Tô Khả ra, còn vỗ trên mặt Tô Khả một cái, sau đó vùi mặt vào trong chăn tiếp tục ngủ.

Tô Khả sờ lên khuôn mặt bị Trương Kỳ Kỳ đập có chút tê dại, lại nhào tới, vạch chăn ấn chặt hai tay Trương Kỳ Kỳ dán sát Trương Kỳ Kỳ tiếp tục hôn. Lần này tuy trong lòng anh còn có chút vội vàng, nhưng động tác chậm lại, cũng dịu dàng hơn rất nhiều, trước nhẹ nhàng mà hôn, đợi Trương Kỳ Kỳ buông lỏng, lúc này mới bắt đầu hôn sâu, cuối cùng ngậm lấy đầu lưỡi Trương Kỳ Kỳ.

Anh hút vài cái sau mới nhớ tới giáo trình trong dạy, liền lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Trương Kỳ Kỳ dần dần cũng không phản kháng, bị động thừa nhận.

Nhưng đến lúc Tô Khả chiến đấu mãnh liệt, cô liền bắt đầu giãy giụa.

Tô Khả đành phải dịu dàng lại.

Trương Kỳ Kỳ là bị đói tỉnh.

Cô còn chưa mở mắt, liền cảm giác được ấm áp ôm lấy mình; mở to mắt, cô phát hiện một gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, là Tô Khả - - Tô Khả và cô đang ngủ trán kề trán.

Sau khi nhắm mắt lại ba giây, đại não Trương Kỳ Kỳ rốt cuộc thanh tỉnh lại, đã hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô lấy cánh tay dài chân dài của Tô Khả để ở trên người mình ra ngồi dậy, cảm giác ở trong miệng mình có mùi thuốc lá, là lạ. Tiếp theo Trương Kỳ Kỳ liền phát hiện nội y của mình bị cởi ra rồi, cô vội đưa lưng về phía Tô Khả cài nội y.

Tô Khả cũng tỉnh, cầm hai cái gối đầu dựa ra đến phía sau, mở miệng hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?"

Anh vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn khàn, Trương Kỳ Kỳ không khỏi nhìn anh một cái, ánh mắt từ khuôn mặt tuấn tú trượt. . . Sau đó chậm rãi dời đi đôi mắt, thầm nghĩ: Tô Khả vừa tỉnh ngủ cũng đẹp như vậy. . . Nhưng, tại sao lại cùng anh ngủ trên một cái giường rồi hả ?

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Em muốn ăn cháo yến mạch."

Tô Khả thấy cô không giống trong mơ nói muốn ăn canh tương gì gì đó, nhìn cô một cái thật sâu, xoay người lại xuống giường bắt đầu mặc quần áo.

Anh từ chỗ máy đun nước rót hai ly nước tới, đưa cho Trương Kỳ Kỳ một ly, mình bưng một ly khác chén ngồi ở bên giường uống một ngụm.

Trương Kỳ Kỳ uống một hớp nước, phát hiện độ ấm vừa vặn, liền đoán được Tô Khả nhất định vừa nếm qua rồi, không khỏi cảm thấy là lạ, vừa oán thầm phương diện sạch sẽ tiêu chuẩn của Tô Khả, vừa nghĩ một vấn đề.

Cô ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Khả: "Trước khi ngủ anh hút thuốc lá đúng không?"

Tô Khả bưng ly, mở trừng hai mắt thề thốt phủ nhận: "Không có."

Trương Kỳ Kỳ nhìn anh, Tô Khả hai mắt thanh tịnh, nhìn thành thật vô cùng già trẻ không gạt.

Cô mới không mắc mưu, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Khả, ở trên áo sơmi Tô Khả ngửi ngừi, lại chỉ nghe thấy được mùi thơm ngát nhàn nhạt, không có mùi thuốc lá.

Cô chưa từ bỏ ý định, ngồi thẳng lên muốn đi ngửi miệng Tô Khả.

Tô Khả trong lòng đấu tranh, là để cho Trương Kỳ Kỳ ngửi đi, vẫn là để cho Trương Kỳ Kỳ ngửi đi!

Không đợi anh đấu tranh xong, Trương Kỳ Kỳ đã ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô nhíu mày đẩy Tô Khả: "Em muốn rời giường, anh đi ra ngoài trước đi!"

Tô Khả ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa ra vào lại quay đầu lại nhìn cô: "Trong phòng tắm có mỹ phẩm dưỡng da, còn có Quần áo . . . . tắm rửa"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Hôm nay Tô Khả sao ngoan như vậy?

Cô từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, phát hiện đã là xế chiều hai giờ rưỡi rồi, liền tăng nhanh tốc độ mặc quần áo.

Đi vào phòng tắm của Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ phát hiện bên cạnh bồn rửa mặt chẳng những có bàn chải đánh răng chưa mở bao bì, còn có một bộ dưỡng da Diorsnow cùng một loạt dưỡng da tinh linh, mà trên ngăn tủ bên cạnh hệ thống sưởi hơi đặt bốn cái túi giấy tinh xảo.

Cô cầm hết túi giấy xuống dưới, phát hiện chia ra chứa một cái khăn lụa hoa văn màu vàng, một cái váy xanh đậm và một cái áo khoác ngoài màu đen, tất cả đều là Versace. Ngoài ra còn có một bộ nội y thêu hoa màu xanh bảo thạch và một hộp tất chân màu đen.

Trương Kỳ Kỳ sững sờ trong chốc lát, lúc này mới bắt đầu bóc hộp bàn chải đánh răng và hộp mỹ phẩm dưỡng da.

Đi xuống dưới lầu, Trương Kỳ Kỳ phát hiện Tô Khả đã dọn mấy món ăn sáng, bánh bao sữa, bánh cuốn dầu nhỏ và cháo yến mạch bày lên bàn cơm rồi.

Mắt Tô Khả không hề chớp nhìn Trương Kỳ Kỳ từ trên cầu thang đi xuống.

Anh thích Trương Kỳ Kỳ mặc quần áo theo phong cách như thế, gợi cảm, sang trọng, vị phụ nữ mười phần.

Trương Kỳ Kỳ bị anh nhìn khuôn mặt có chút đỏ, liền cố ý không để ý Tô Khả.

Cô ngồi xuống bàn ăn, sau khi ăn vài miếng nhịn không được ngẩng đầu lên nói: "Tô Khả, không nghĩ tới anh còn rất hiền huệ."

Tô Khả không nói chuyện, nhìn cô mỉm cười. Thật ra đều là Trương Kỳ Kỳ làm xong bỏ ở trong tủ lạnh, anh chẳng qua là hâm nóng rồi bưng lên mà thôi.

Trương Kỳ Kỳ vừa ăn cơm vừa hỏi Tô Khả: "Em chờ một lát sẽ đi cục thuế, anh bảo người đưa em đến bên ngoài tiểu được không?"

Tô Khả rũ mắt xuống: "Anh đưa em đi cục thuế."

"Em còn phải đi tới tiệm xem nữa!" Trương Kỳ Kỳ lại bồi thêm một câu. Ba cô nói phải đến Trường Xuân nhận xe, cô phải mình tự mình đi nhìn chằm chằm vào công nhân lắp đặt thiết bị.

Tô Khả không nhanh không chậm nói: "Anh giúp em."

Trương Kỳ Kỳ nhịn không được "Stop đê.." Một tiếng: "Anh không cần đi làm sao?"

Tô Khả ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt đen láy mang theo vui vẻ: "Anh là hộ cá thể a!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Chán ghét thổ hào nhà giàu mới nổi!

Một lát sau, cô lại không nhịn được nói: "Tô Khả, cám ơn anh."

Tô Khả không ngẩng đầu, anh nghĩ tới lúc Trương Kỳ Kỳ ngủ, anh vì đo cup ngực Trương Kỳ Kỳ mà lần mò cả buổi, về sau mới nghĩ đến tìm từ trên áo lót Trương Kỳ Kỳ mặc . . .

Trương Kỳ Kỳ phát hiện Tô Khả tuy rằng cúi đầu, thế nhưng lỗ tai đều đỏ, không khỏi sững sờ: "Tô Khả, anh xấu hổ cái gì?"

Tô Khả ngẩng đầu nhìn cô một cái, đỏ ửng trên mặt vẫn còn, đôi mắt đen lóe sáng ngời, dường như có tinh quang lóng lánh.

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Lại dùng sắc đẹp đến hấp dẫn lão nương rồi, thiệt là!

Trương Kỳ Kỳ trước ăn xong, cô nhịn không được hỏi Tô Khả: "Những mỹ phẩm dưỡng da và quần áo kia đều là anh mua?"

Tô Khả múc một thìa cháo uống: "Anh dặn dò vợ Lâm Lỗi đi mua." Anh chỉ nói chiều cao Trương Kỳ Kỳ và cup ngực, còn thêm vào một câu - - "Màu da rất trắng" .

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy là lạ: "Vợ Lâm Lỗi là nhân viên của anh?"

Tô Khả nhẹ gật đầu. Anh quả thật là cũng phát tiền lương cho đối phương.

"Vậy vợ Lâm Lỗi tên là gì?" Trương Kỳ Kỳ đuổi theo hỏi một câu. Cũng nói không rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng cô có loại ghen ghét nhàn nhạt.

"Hình như gọi là Tĩnh gì đó, " Tô Khả nhíu mày nghĩ nghĩ, "Đều là bảo Lâm Lỗi nhắn lại, tên anh không nhớ."

Trương Kỳ Kỳ lười phản ứng lại anh.

Tô Khả nói phải tăng nhiệt độ cho xe, đi ra ngoài trước.

Trương Kỳ Kỳ đứng ở cửa trước, nhìn Tô Khả giúp cô lấy ra đôi giày ống Versace, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót sở.

Sau khi ngồi vào vị trí kế tay lái, Trương Kỳ Kỳ đôi mắt nhìn thẳng phía trước, mở miệng hỏi Tô Khả: "Anh vì sao đối tốt với em dữ vậy?"

Không đợi Tô Khả trả lời, cô lại nói: "Em đều có cảm giác hạnh phúc được thổ hào bao nuôi rồi !"

Tô Khả chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Anh bao nuôi em nhé?"

Trương Kỳ Kỳ không khỏi buồn cười nói: "Em là nói giỡn đấy!"

Tô Khả cũng từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhung màu đỏ đưa tới: "Em thử mang xem."

Trương Kỳ Kỳ cả kinh đôi mắt cũng trợn tròn: ". . . Có ý tứ gì. . ."

Tô Khả có chút xấu hổ, mắt cũng không dám nhìn Trương Kỳ Kỳ, rũ mắt xuống nói: "Xem như là. . . Quà tặng. . ."

Trương Kỳ Kỳ nhận hộp trang sức, tim đập bắt đầu nhanh hơn - - là nhẫn sao? Cái này quá đột ngột đi à!

Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tô Khả.

Làm cho sóng mắt càng lộ ra lông mi dài đậm sâu thẳm, mũi cao thẳng, môi mím thật chặt, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút đỏ ửng. . . Đây thật là Tô Khả sao, nhưng sao cô cảm giác mình vẫn còn ở trong mơ chưa có tỉnh.

Trương Kỳ Kỳ cúi đầu mở hộp trang sức ra.

Trên cái đế nhung tơ màu đen khảm một vòng tay bằng vàng, phía trên khảm từng hột ngọc bích.

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Giống như có chút cảm động, có chút vui mừng, còn có chút thất vọng nhàn nhạt. . . Đây chính là trăm mối cảm xúc ngổn ngang sao?

Cô liếc Tô Khả, cảm thấy vàng có hơi ít, bất quá vẫn là đeo vòng vàng lên cổ tay.

Tô Khả vươn người qua , giúp cô cài vòng tay.

Trương Kỳ Kỳ nghe mùi thơm xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tô Khả, cúi đầu nói: ". . . Anh vì sao lại tốt với em như vậy. . ."

Tô Khả im lặng một lát: "Bởi vì anh thích em." Trước kia là thích, từ khi lên giường, liền biến thành yêu. Nhưng anh lại xấu hổ nói ra cái chữ kia.

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Em cũng thích anh.

Cô không biết chuyện gì xảy ra, khuôn mặt nóng bừng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Trong xe yên tĩnh, chỉ có máy điều hòa thổi ra nguồn gió mát ti ti, bầu không khí giữa hai người có chút mập mờ, vừa có chút kỳ quái.

Trương Kỳ Kỳ hít sâu một hơi, chỉ là nói: "Anh đưa em tới cửa ra vào cục thuế là được rồi!"

Tô Khả thuận miệng nói: "Những chuyện này giao cho anh không được sao? Em một người phụ nữ chạy ra bên ngoài làm những chuyện này, rất không an toàn!"

Trương Kỳ Kỳ trừng mắt liếc anh một cái: "Em cũng không phải không có tay không có chân, tại sao phải dựa vào anh?" Tô Khả nếu như chỉ tặng quà không nói lời nào, vậy anh chính là hoàn mỹ; anh chỉ cần vừa mở miệng, Trương Kỳ Kỳ liền muốn đánh anh hoặc là giận anh.

Tô Khả trong lòng ngọt như mật cả người bay bổng: "Bởi vì anh là của em. . ." Nhìn sắc mặt Trương Kỳ Kỳ, anh mạnh mẽ nuốt xuống hai chữ "đàn ông" phía sau. Anh cảm thấy Trương Kỳ Kỳ đã lên giường với anh rồi, tự nhiên là người phụ nữ của anh, cho nên rất không hiểu Trương Kỳ Kỳ tại sao lại có phản ứng như vậy.

Anh lái xe ra khỏi khu biệt thự, thỉnh thoảng nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong lòng cảm giác được thoả đáng và ngọt ngào vô hạn. Từ trong cơn nói mê đứt quảng của Trương Kỳ Kỳ, anh biết rõ Trương Kỳ Kỳ thương anh. Anh càng yêu Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ không nói cũng không sao cả.

Từ cục thuế đi ra, Trương Kỳ Kỳ bởi vì ánh mắt của người phụ nữ khác, nhớ tới thân phận nam thần của Tô Khả, lời nói cử chỉ liền khách khí với Tô Khả rất nhiều, Tô Khả liền tự động mơ mộng là Trương Kỳ Kỳ rốt cuộc đã có tự giác thân là người phụ nữ của anh, ở trong lòng liền suy nghĩ làm sao mang Trương Kỳ Kỳ về nhà cho mẹ anh nhìn.

Đến gần cửa tiệm của Trương Kỳ Kỳ, Trương Kỳ Kỳ xuống xe trước, Tô Khả tất nhiên đi tìm chỗ ngừng xe.

Trương Kỳ Kỳ còn chưa đi vào trong tiệm, liền nhìn thấy ba ba đang đứng ở đằng kia nhìn công nhân lắp đặt thiết bị sơn cửa tiệm, không khỏi lại càng hoảng sợ, vội chạy tới: "Ba, ba tại sao lại ở chỗ này? Ba không phải nói với mẹ là ba đi salon ô tô Trường Xuân nhận xe sao?"

Cha Kỳ Kỳ thấy con gái liền vui vẻ ra mặt: "Ba sợ bị mẹ con mắng, lừa gạt bà ấy, vẫn ở đơn vị trực đêm, ban ngày tới đây lắp đặt thiết bị cho mặt tiền cửa hàng!"

Nghĩ đến Tô Khả sẽ tới đây, trong lòng Trương Kỳ Kỳ liền khẩn trương." Vội phụ đẩy ba cô đi vào trong tiệm: "Ba, con dẫn ba nhìn xem tình huống trong tiệm!"

Cha Kỳ Kỳ lập tức liền nói: "Được rồi, con sang đây xem máy trộn bê-tông để ở đâu."

Sau khi thu xếp cho ba ba xong, Trương Kỳ Kỳ cơ hồ là chạy vội mà ra, rốt cuộc thành công ngăn cản Tô Khả đang đi về phía này.

Cô nhào tới trong ngực Tô Khả, chỉ lo thở, nhất thời chưa kịp nói chuyện.

Tô Khả sắc mặt trở nên ửng đỏ hai mắt sáng lóng lánh nhìn cô, rất hưởng thụ yêu thương nhung nhớ của cô: "Kỳ Kỳ, em - - "

"Anh đi nhanh đi!" Trương Kỳ Kỳ đẩy anh, "Cha em ở trong tiệm!"

Tô Khả nhíu mày nói: "Anh đi gặp cha em thì thế nào?"

"Không thế nào, " Trương Kỳ Kỳ rất bình tĩnh, "Cha em bất quá chỉ bảo em gọi anh là 'Chú họ nhỏ' thôi."

Tô Khả: ". . ." Chẳng lẽ anh vẫn không thể tuyên bố chính thức?

Anh không có ý tốt mà liếc nhìn bụng Trương Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ không phát giác gì, chỉ vội vã đuổi anh đi: "Đi nhanh đi!"

Tô Khả hai tay cắm vào trong túi quần, phong thái nhàn nhã: "Buổi tối anh muốn ăn phật nhảy tường." Buổi tối anh nhất định phải giữ Trương Kỳ Kỳ lại.

"Được được được! Mau cút đi!" Trương Kỳ Kỳ khoát tay áo chạy trở về.

Đợi cô vào trong tiệm, Tô Khả lúc này mới xoay người lại đi tới chỗ ngừng xe, vừa đi vừa móc điện thoại ra, gọi cho Lâm Lỗi: "Nghĩ biện pháp để cho ba tôi nhìn thấy video của Đinh Mỹ Anh."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh mặt không biểu tình ấn chìa khóa điều khiển từ xa một cái, chuẩn bị trở về Cẩm Tú viên gặp mẹ anh.

Ở trong tiệm bận rộn cả buổi, mắt thấy trời sắp tối rồi, Trương Kỳ Kỳ liền khuyên bảo ba ba đi theo cô trở về nhà.

Hôm nay là thứ sáu, mẹ của cô vừa tan tầm, đang ở nhà trong quét dọn vệ sinh, thấy hai cha con đồng thời trở về, cười với chồng chào hỏi: "Trương Thuận Bắc anh đã trở về, em vừa nấu rượu gạo, anh uống chút nhé!"

Trấn an ông chồng xong, bà lại nhìn về phía Trương Kỳ Kỳ: "Cũng năm giờ rồi, sao con còn chưa đi nhà Tô Khả làm cơm tối?"

Trương Kỳ Kỳ có chút ngượng ngùng: "Đêm nay đại khái không cần làm?"

Mẹ Kỳ Kỳ buông khăn lau trong tay, cầm lấy điện thoại: "Mẹ gọi điện thoại cho mẹ Tô Khả, xem có cần đi làm cơm tối hay không !"

Trương Kỳ Kỳ há to miệng, muốn ngăn cản bà, nhưng lại không biết nói cái gì đó, cuối cùng đành phải ngậm miệng lại.

Điện thoại rất nhanh liền thông, mẹ Kỳ Kỳ mặt mỉm cười ở trong điện thoại chuyện trò vui vẻ với mẹ Tô Khả, giống như mẹ Tô Khả có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt bà.

Sau khi cúp điện thoại bà liền thúc giục Trương Kỳ Kỳ: "Mẹ Tô Khả nói Tô Khả bây giờ đang ở chỗ bà ấy, chờ một lát bảo Tô Khả tới đón con cùng đi Đế Hồ bên kia!"

Trương Kỳ Kỳ trong lòng loạn loạn, không nói chuyện.

Mẹ Kỳ Kỳ liếc mắt liền thấy được áo khoác ngoài trên người Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, con mua áo khoác ngoài mới lúc nào thế?"

Trương Kỳ Kỳ vừa cởi áo khoác ngoài vừa đi về hướng phòng ngủ, thuận miệng nói: "Hôm nay vừa mới mua!"

Mẹ Kỳ Kỳ đuổi theo: "Cho mẹ xem!"

Bà từ trong túi áo móc ra một thẻ bài in chân dung nữ thần tóc rắn xinh đẹp, vuốt ve thẻ bài, trên mặt bà hiện ra vẻ mặt mê mang, thấp giọng thì thầm: "Vers - - Kỳ Kỳ, phía sau đọc thế nào?"

Trương Kỳ Kỳ có chút bối rối cầm áo khoác ngoài: "Đây là Versace nhái con mua ở trên mạng, thật con mua không nổi đâu!"

Cô cầm lấy áo khoác ngoài đi vào phòng ngủ.

Mẹ Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, mặt mũi tràn đầy tươi cười mở miệng nói: "Kỳ Kỳ, đi ra sớm chút, đừng để Tô Khả chờ sốt ruột!"

Cha Kỳ Kỳ cau mày thấp giọng nói: "Đợi tiệm Kỳ Kỳ mở xong, cũng đừng để cho con nó đi nhà Tô Khả nữa, tuy rằng bối phận bất đồng, thế nhưng Tô Khả và Kỳ Kỳ tuổi không khác nhau lắm, luôn ở cùng một chỗ, chung quy không hợp thích lắm."

Mẹ Kỳ Kỳ nói sang chuyện khác: "Tôi vừa gửi cho Lâm Lâm hai nghìn đồng, bảo nó tết nguyên đán trở về!"

Cha Kỳ Kỳ lập tức giận: "Lâm Lâm lại hỏi xin tiền nữa, tại sao lại vừa hỏi bà liền gửi?"

Mẹ Kỳ Kỳ không thèm để ý nói: "Lâm Lâm đại khái lại nói chuyện yêu đương rồi, nó cũng 26 rồi, cũng nên có bạn gái !"

Cha Kỳ Kỳ cau mày không nói chuyện.

Tô Khả ngồi ở trên ghế sofa, đôi mắt xem tivi, đầu óc vẫn đang suy nghĩ tới Trương Kỳ Kỳ.

Mẹ Tô Khả ở một bên càu nhàu: ". . . Mẹ và Trương Cầm quyết định rồi, đối phương là cháu gái của chồng Trương Cầm, ba Trương Hàn Anh của con bé là Phó chủ tịch tập đoàn Tứ Minh. . ."

Đợi mẹ nói xong, Tô Khả mới không nhanh không chậm nói: "Con có bạn gái rồi."

Mẹ Tô Khả: "Cái gì?"

Bà sửng sốt vài giây, hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn chằm chằm vào Tô Khả bắt đầu truy hỏi: "Nhà con bé đó làm cái gì? Các con bắt đầu kết giao khi nào? Đến mức nào rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.