“Cộp” mộttiếng, ly trà đặt xuống bàn vang lên vọng vào tai Lương Hoà, cô giật mình bừngtỉnh thấy Diệp lão với đôi mắt hiền hoà trìu mến nhìn cô, ánh mắt trời từ bancông chiếu vào khiến cô chói mắt, theo bản năng Lương Hoà lấy tay che mắt lại.
"Nghĩ cái gì mà bần thần cả người thếhả, đi lấy cờ nhảy ra đây, chúng ta lại chơi tiếp."
Lương Hoà cười ngọt ngào vâng dạ rồi đứng lên đi lấybàn cờ. Không biết vì sao dạo gần đây ông cụ luôn thích chơi cờ nhảy với cô, cảngày hơn nửa thời gian nếu không phải nghe Côn Khúc thì là chơi cờ nhảy. Lúcchơi lại còn thường xí xoá đánh đi đánh lại, mỗi lần Lương Hoà bĩumôi oán giận thì ông lại cười "Ấy chết, quên mất quên mất,lần sau sẽ chú ý."
Lương Hoà vừa bày bàn cờ vừa nói "Lầnnày ông không được chơi ăn gian đâu nhé, đi rồi thì không được hối hận đilại."
Diệp lão gia cười gật gật đầu, bàn tay già nua xoa xoacái cằm không có râu nói "Ai, đời người như một váncờ, mỗi một bước đi đều không thể hối hận, không thể quay đầu lại."
Gần đây ông cụ thường hay thở dài cảm khái như vậy.Lương Hoà mấp máy môi muốn nói, ngoài sân bỗng truyền vang tới tiếng ôtô. Cônhìn xuống qua cửa sổ thấy chiếc xe dừng lại ở trong sân, sau đó Cố Hoài Ninhmở cửa bước xuống. Anh đem cô "ký gửi"cho Diệp lão xong đến giờ biệt tích luôn đã hai ba ngày không tới, vừa nhìnthấy anh cô định đứng lên ra đón, chợt dừng lại nghĩ nghĩ một chút, mím miệng,tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522085/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.