Vì Cố Hoài Ninh bận quá không đicùng được cho nên Lương Hoà đến nhà Diệp lão một mình. Trời tuyết rơi rấtnhiều bởi vậy không tiện cho việc lái xe, cô quyết định đi bộ. Thật may có DiệpVận Đồng ở nhà.
"Ô, Lương Hoà? Em đến đây lúc nàovậy?" Diệp Vận Đồng thấy cô thìkinh ngạc, cười hỏi: “Đến thăm Hoài Ninh phải không?"
Lương Hoà gật gật đầu, cũng không đề cập tới chuyện CốHoài Ninh bị thương.
"Diễn tập đã xong rồi à? Mấy hôm naychị còn nghe ông cụ nhắc tới, Hoài Ninh đã về chưa?"
"Anh ấy đã về rồi. Ông cụ đâuạ?"
Diệp Vận Đồng thở dài, "Đangở trong phòng ngủ ấy. Mấy hôm nay sức khoẻ không được tốt lắm, lúc nào bác sĩcũng phải túc trực trong nhà. Lúc tỉnh táo thì luôn nhớ rồi lẩm bẩm nhữngchuyện cũ trước đây. Ngưòi già rồi, ai đều như vậy cả."
Lương Hoà im lặng nghe chị nói. Lúc cô vào phòng thấyDiệp lão đang ngồi đọc sách, cặp kính lão trễ xuống trên sống mũi, ông cầmquyển sách giơ xa xa, ghé vào bên cửa sổ, nhờ ánh sáng từ bên ngoài chiếuvào, đang cố hết sức để đọc.
"Kìa ba, sao ba không nằm nghỉ ngơithêm chút nữa đi, để lúc khỏe rồi đọc cũng được mà." DiệpVận Đồng lấy đi quyển sách trên tay Diệp lão.
"Ai, ngày nào cũng nằm sớm muộn gìcũng thành người tàn phế thôi, buồn bực muốn chết đi được." Tínhtình ông cụ trẻ trung, thoải mái. Khi nhìn thấy Lương Hoà đứng ở cửa thì mắtông sáng lên, tháo ngay kính mắt xuống: “Vợ Hoài Ninh phảikhông?"
Lương Hoà ngoan hiền dạ một cái, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522065/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.