Nhớ trước khi kết hôn nghe Hạ An Mẫn từng nói một câuthế này: Ở trong doanh trại quân đội, phụ nữ là người được chú ý nhiều nhất.
Mới đầu Lương Hoà nghe thấy thế chỉ cười nhạt, nhưnghiện tại bây giờ chính bản thân cô đã nghiệm thấy, thật đúng là bị để ýthật. Chỉ đi có một đoạn đường, người đàn ông nào đi qua đều dõi mắt theo nhìncô, Lương Hoà tự nhận mình không phải là người da mặt dày, vì thế cảm thấy rấtxấu hổ, mặt cô đỏ bừng lên. Cô vừa định nhanh chân rời khỏi mấy chỗ này, độtnhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm non nớt của trẻ nhỏ: “Đứnglại!"
Cái giọng đầy vẻ ra lệnh, trực giác của Lương Hoa nghĩchắc không phải gọi mình nên cô vẫn tiếp tục đi tiếp, không ngờ đứa bé phía saulưng trở nên nóng nảy hơn, lại lớn tiếng thêm một chút: "Này,đang gọi cô đấy, cô bé, làm sao gọi rồi mà vẫn cứ đi thế hả?"
Cô bé? Lương Hoà im lặng, giờ phút này cô có thể khẳngđịnh, nơi này cô bé chỉ có một khả năng là chính mình. Cô xoay người lại, thấymột cậu nhóc mặc chiếc quần yếm màu xanh lam, áo sơ mi kẻ caro vuông màu đỏ,hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang hai tay đứng chống nạnh nhìn cô.
"Cháu gọi cô có việc gì?"
Cậu bé có vẻ không hài lòng với thái độ của Lương Hoà,mím miệng nói : “Cô phải nói là: Thưa thủ trưởng, ngài cóđiều gì cần chỉ thị mới đúng!"
Lương Hoà: "...."
Cậu nhóc nhìn chằm chằm Lương Hoà, thấy cô này có vẻthật sự không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-dong-chi-trung-ta/2522016/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.