Nếu như bạn đi hết con đường này mà gặp được một người luôn vì bạn mà phấn đấu, đó chính là người mà bạn cần phải trân trọng. Không phải ai cũng gặp được tình yêu, càng không phải ai cũng có thể kiếm tìm được hạnh phúc. Đi hết mọi nơi, từ chân trời đến góc bể, vạn vật hữu hình, lòng người vô tình, trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có duy nhất mình bạn, bạn có cảm thấy cô đơn hay không? Như thế nào được gọi là tình yêu? Như thế nào được gọi là sinh tử không rời? Một mối tình trải qua tám năm, từ chán ghét bỗng chốc trở thành yêu thương. Cô không hề thích anh, cũng không có ý định muốn thích anh.
Ấy mà số phận trớ trêu, ghét của nào trời trao của ấy, chỉ vì một lần xảy ra hiểu lầm mà gắn kết hai người lại với nhau. Đây, có lẽ chính là duyên phận, là sự dây dưa mãi mãi không buông xuống được. Nếu như là duyên, vậy vì cớ gì mà phải chia xa? Giọt nước mắt rơi, cay nồng, mặn đắng, liệu có giữ được trái tim người ở lại? Nếu như cuộc đời này là cạm bẫy, và tình yêu kia chính là sự nghiệt ngã, em nguyện trầm luân. Anh có thể nguyện vì em mà thay đổi? Yêu anh, cả đời này không hối hận. Nguyện cùng anh đi đến chân trời góc bể, không phân li...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.