Edit: Bom Bom + melbournje 
*** 
Lâm Vu sửng sốt mấy giây: "Chắc là cậu ấy đi chậm " 
Tần Hành không nói gì, hắn không tin, không đợi được mà nói: "Đi vào phòng học xem thử xem như nào." 
Lúc này, các phòng học trống không, ánh sáng lờ mờ, yên lặng chỉ có tiếng bước chân hai người họ, có một cảm giác trống trải ngột ngạt, giống như tâm tình của bọn họ lúc này. 
Hai người từng bước một đi lên, cuối cùng đã đến lầu ba, liền đi đến phòng học thứ hai. 
Khoảng cách mấy chục bước mà tưởng chừng rất dài. 
Lâm Vu biểu lộ khốn đốn, thân thể căng cứng. 
"Vào thôi" Tần Hành nhẹ nhàng nói, hắn mở điện thoại ra bật đèn pin lên, chiếu vào phòng học. 
Lúc này, trên bàn học của cô chất đầy sách vở, có chút lộn xộn. Có thể nhìn ra được, người kia rất gấp. 
Lâm Vu sắc mặt trắng bệch: "Tớ không hiểu, sao lại là... Trần Đồng." 
Cô nói rất khó khăn, giọng nói đều đang run lên. 
Tần Hành cùng Trần Đồng cũng không thân lắm, ba năm cùng lớp hình như nói chuyện với nhau rất ít. Nhưng hắn biết rất rõ, Trần Đồng và Lâm Vu là bạn cùng phòng 3 năm, sáng tối đều gặp nhau. 
Lâm Vu mím miệng, thở ra một hơi thật dài, một mặt buồn vô cớ: "Hiện tại tớ có cảm giác rất lạ, tớ thà không tìm thấy sách, hi vọng miễn sao người kia không phải là Trần Đồng". 
Tần Hành hiểu suy nghĩ của cô, chuyện này đối với cô thật là khó để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-bac-si-tan/2150340/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.