Edit: melbournje 
*** 
Lúc chạng vạng tối, dưới lầu bệnh viện là một mảnh an bình. 
Lâm Vu cùng Tần Hành chậm rãi đi tới. 
Tần Hành hỏi: "Thân thể của dì thế nào?" 
Lâm Vu nhẹ giọng: "Bác sĩ nói khôi phục tốt hơn so với tưởng tượng." Cứu được bà trở về đã không dễ dàng. Ngày đó cô nhìn thấy mẹ từ từ trên xe cứu thương xuống, mang theo bình ô xy, cả người giống như ngủ say. Cô cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết, phải bắt lấy từng tia hi vọng 
Phòng giải phẫu, bác sĩ và y tá sớm đã chuẩn bị vào chỗ, Lâm Sam vừa đến, mọi người giành giật từng giây thời gian. Lâm Vu cắn góc môi, nhìn một nữ bác sĩ kiểm tra cho mẹ. Cái gì cô đều không làm được, chỉ có thể đứng ở một bên. 
Phẫu thuật dài dằng dặc, cô không biết mình đã trải qua như thế nào. 
Nhất là khi bác sĩ nói để người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô liền khóc mà cũng không biết tại sao khóc. 
Đôi mắt Lâm Vu trong veo, "Cậu thi thế nào?" Nhất định rất tốt. 
Tần Hành trầm mặc một chút, báo một điểm số. 
Lâm Vu nhìn hắn, ngữ khí vui vẻ, "A. So với kỳ thi thử thì tốt hơn gấp mười lần. Hạng nhất sao?" 
Tần Hành thấy được nụ cười trên mặt cô, "Không phải." 
Lâm Vu một mặt kinh ngạc, "Vậy mà không phải! Đó là ai?" 
Tần Hành: "Lý Duy Tịch. Cậu ấy cũng "trạng nguyên" khoa học tự nhiên của Tấn Thành." 
Lâm Vu bỗng nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-anh-bac-si-tan/2150337/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.