Xe chạy tới điểm đến thì tài xe hô một tiếng: “Cô ơi, đến rồi.”
Lộ Dĩ Nịnh trả tiền xe rồi nói cảm ơn.
Cô bước từ trên xe taxi xuống thì lập tức nhìn thấy mấy chữ công ty Khoa học kỹ thuật ‘Lemon’ này.
Lemon, Chanh Nhỏ.
Cô nhìn thấy những chữ cái tiếng anh này thì mỉm cười, trong lòng ngọt ngào hạnh phúc.
Đột nhiên một luồng gió lạnh rét buốt thổi qua, Lộ Dĩ Nịnh khẽ kéo khăn quàng trên cổ xuống dưới cằm.
Lúc nãy cô chỉ đơn giản là đầu óc nóng lên, sau khi nhìn thấy hoa anh tặng thì liền muốn gặp mặt anh một lát.
Bản thân vẫn còn đeo trên người chiếc đàn Cello cứ thế mà tới đây.
Hiện tại mới muộn màng nhận ra hình như có hơi xúc động.
Hay là, vẫn nên quay về đi vây, không nên quấy rầy anh làm việc.
Khi cô thu hồi tầm mắt, tầm mắt đã nhìn thấy một bóng dáng thoáng hiện ra, vừa vặn trông thấy người mà ban nãy cô đang nhớ bước ra ngoài từ phía cửa chính.
Anh mặc một chiếc áo dạ khoác ngoài màu đen, tu thân đến mức thích đáng làm tôn lên vóc dáng cao lớn kiên cường.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú dưới mái tóc đen ngắn, đường nét cứng rắn, môi mỏng mang nụ cười, nho nhã lễ độ tựa như một quý ông.
Trình Tinh Lâm ra ngoài là để tiễn khách hàng, sau khi bắt tay tạm biệt với người ta thì đột nhiên thoáng có cảm ứng, sau đó anh liền trông thấy Lộ Dĩ Nịnh không biết từ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/3511909/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.