Thẩm Y cũng phát hiện ra con trai nhà mình có gì đó kì lạ, bà nhìn Lộ Dĩ Nịnh đang ngồi bên cạnh mình.
Thằng nhóc này, hớ hênh từ bao giờ thế này, không phải là yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?
Nếu đúng thật là như vậy thì, cũng… tốt quá đi chứ!
Bà cũng thích cô học sinh này của chị gái mình, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy cô bé dịu dàng, tính cách cũng rất tốt.
Đôi mắt Trình Tinh Lâm còn vương chút kinh ngạc, “Cậu… sao cậu lại ở đây?”
Anh chưa nói tên nhưng ai ở đây cũng biết anh hỏi Lộ Dĩ Nịnh.
Thẩm Liên nhìn thoáng qua mỗi người, sau đó chỉ chỉ Trình Tinh Lâm, rồi nhìn lại về Lộ Dĩ Nịnh: “Hai đứa, quen nhau à?”
Lộ Dĩ Nịnh thành thật gật đầu.
Bảo sao, lúc vừa mới vào cửa thì đã thấy chủ nhà quen quen.
Đôi mắt của Trình Tinh Lâm đúng là được mẹ truyền cho, đen láy mà sáng ngời, vô cùng đẹp đẽ.
Trình Tinh Lâm dường như đã đoán ra được gì đó, sao anh có thể quên dì mình là giáo viên dạy đàn Cello chứ, với lại lúc trước còn ở Tân Thành một thời gian nữa.
Thế nên, Lộ Dĩ Nịnh là học sinh của dì sao?
Anh hoàn hồn lại, đổi dép lê đi từ ngoài cửa vào phòng khách, còn không quan tâm con Alaska đang chờ để được khen ngợi, anh ngồi ngay xuống một bên sô pha riêng.
Hơn nữa, ánh mắt không hề rời khỏi Lộ Dĩ Nịnh ngồi bên cạnh.
Lộ Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/3511897/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.