Câu cuối cùng mà Trình Tinh Lâm nói, Lộ Dĩ Nịnh vẫn chưa trả lời anh.
Chủ đề cũng được lướt qua.
Trình Tinh Lâm gọi phục vụ đến rồi nói một câu ‘thanh toán’.
Trong lúc anh quay đầu có chú ý đến biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của cô gái.
Sau khi ba người bước ra khỏi nhà hàng Quảng Đông đã là hai giờ hơn.
Thời gian vẫn còn sớm, Đan Ý nói rằng muốn đi dạo ở trung tâm mua sắm gần đó, hỏi Lộ Dĩ Nịnh có muốn đi cùng hay không.
Lộ Dĩ Nịnh: “Được.”
Đan Ý nhìn về phía Trình Tinh Lâm không nói tiếng nào: “Cậu chủ, cậu thì sao?”
Trình Tinh Lâm: “Tôi không đi, ai thanh toán cho các cậu?”
Đan Ý ‘á à’ mấy tiếng: “Tổng giám đốc Trình thật biết điều.”
Kể từ khi Trình Tinh Lâm tự mình khởi nghiệp mở một công ty khoa học công nghệ rồi trở thành ông chủ thì Đan Ý lúc nào cũng gọi anh ‘tổng giám đốc Trình ơi tổng giám đốc Trình à’.
Cô ấy kéo tay Lộ Dĩ Nịnh đi, sự hưng phấn lộ rõ trên khuôn mặt.
Bọn họ đi dạo khoảng hai tiếng đồng hồ, kết quả là… chẳng mua gì cả.
Con người đôi khi rất kì lạ, khi bạn đặt mục tiêu đi dạo phố là mua quần áo thì luôn không chọn được cái mình thích.
Mà khi đi dạo cho vui, không định mua gì thì lại có thể dễ như trở bàn tay mà chọn được thứ mà mình cảm thấy vừa phù hợp lại yêu thích.
Đan Ý mất tinh thần bước ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/3511891/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.