5 năm sau.
Sân bay Thanh Thành.
Một chiếc máy bay màu trắng chậm rãi đáp xuống sân bay.
Trong mơ màng, có ai đó lay Lộ Dĩ Nịnh tỉnh dậy.
“Chị Nịnh, tỉnh dậy thôi, chúng ta đến rồi.” Bên tai là tiếng của trợ lí Cử Cửu.
Cô gái bị gọi tên tháo bịt mắt của mình ra, chậm rãi mở hai mắt.
Môi đôi mắt nai con chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên chớp chớp.
Cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì có một lớp sương phủ, mơ hồ ngấn lệ.
Lộ Dĩ Nịnh cảm giác mình vừa mơ thấy một giấc mộng dài, cô lại mơ thấy ngày hôm đó cô rời đi, dáng vẻ thiếu niên đỏ mắt.
Trợ lí Cửu Cửu thấy gương mặt cô tái nhợt thì lo lắng hỏi: “Chị Nịnh, chị khó chịu chỗ nào sao ạ?”
Rõ ràng là trước khi đáp máy bay là vẫn còn ổn mà.
Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, nhìn cửa kính bên cạnh là bãi cỏ xanh bất tận và đường băng màu xám, nhận ra máy bay đã hạ cánh.
Cô mới phát hiện ra là mình đã trở về.
Cửu Cửu thấy sắc mặt cô gần bình thường thì giúp cô tháo dây an toàn, “Chị Nịnh, chúng ta đi xuống máy bay thôi.”
Lộ Dĩ Nịnh ừ một tiếng, kéo khẩu trang lên, che lại hơn nửa gương mặt.
Lúc cô đứng dậy thì có một tiếp viên hàng không xuất hiện trước mặt cô, trong tay cầm một cuốn sổ.
“Ning, chào chị, em là fan của chị. Lúc nãy thấy chị đang ngủ nên không dám làm phiền chị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/3511885/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.