Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, hai chị em về nhà họ Cố.
Lộ Dĩ Nịnh lục hộp thuốc, định xoa thuốc cho vết thương trên mặt của cậu.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên gần trong gang tấc, nói thật là hôm nay chính là lần đầu tiên cô nghe được chữ “chị gái tôi” từ miệng cậu.
Với lại, lí do lần này Cố Dĩ Trăn đánh nhau cũng vì cô.
Cố Dĩ Trăn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, trên mặt bất lực, thân thể cũng cựa qua cựa lại.
Tay Lộ Dĩ Nịnh cầm tăm bông, chấm lên vết thương của cậu, “Em đừng cục cựa, lỡ thuốc vào mắt đấy.”
Cố Dĩ Trăn không dám động đậy nữa.
Vất vả lắm mới bôi thuốc xong, Lộ Dĩ Nịnh vừa dọn dẹp hộp thuốc, vừa nói với cậu, “Đánh nhau không thể giải quyết được vấn đề, mà còn làm mình bị thương nữa, sau này em đừng như thế.”
Câu nói sau cùng được cô nhấn mạnh.
Một lát sau, sự trầm mặc bao phủ căn phòng, Cố Dĩ Trăn không trả lời cô.
Lộ Dĩ Nịnh xoay đầu, lại thấy cậu cắn chặt môi, bắt gặp ánh mắt của cô, cậu dời đi ngay.
Cậu khó xử.
Cố Dĩ Trăn đáp lại, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều, “Có phải chị cũng thấy em chỉ biết đánh nhau thôi đúng không.”
Lộ Dĩ Nịnh biết cậu hiểu lầm ý của mình, cô giải thích: “Chị không thấy vậy, chuyện hôm nay cũng không phải là do em sai. Chỉ là đánh nhau là không đúng, chị hi vọng sau này sẽ không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/3506750/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.