Hai nam sinh khác đi ở phía trước, Trác Khởi là người thứ hai đếm ngược đi chậm.
Cậu có cùng ý nghĩ với Trình Tinh Lâm, không muốn về sớm chịu tội.
Nhưng khi cậu đang muốn nói chuyện với Trình Tinh Lâm, lại phát hiện không nhìn thấy bóng dáng.
Vì thế cậu nhìn xung quanh, khi nhìn về phía sau, liền phát hiện một màn này.
Cô gái ngửa đầu, chiều cao khó khăn lắm mới tới vai nam sinh, một tay còn kéo vạt áo cậu ấy.
Mà Lâm Thần của bọn họ đang cúi đầu, nhìn cô gái phát ngốc.
Trác Khởi không khỏi nhìn cô gái thêm vài lần, sau đó nhận ra cô.
Đây không phải là tiểu tiên nữ đàn cello hôm trước sao?
Miệng cậu mở ra!
Thì ra là thật sự có số mệnh sắp đặt!
Trác Khởi quay đầu lại vừa vặn nghe được câu nói kia của cô gái, vì thế cậu cầm sách đi đến trước mặt hai người, ngữ khí hưng phấn: "Tiểu tiên nữ, cậu muốn đến lớp 1 năm 2 à, tớ biết đấy!"
Cô ấy cũng là học sinh Nhất Trung sao, sao trước kia chưa thấy qua nhỉ.
Trình Tinh Lâm cảm giác được lực kéo vạt áo của mình nháy mắt không có, cô gái đã buông tay ra.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn về phía nam sinh đối diện.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô nắm quai đeo cặp sách, hơi dùng sức, sau đó lấy hết can đảm lại lần nữa mở miệng: "Vậy, vậy cậu có thể nói cho tớ không?"
Trời, tiểu tiên nữ này rốt cuộc là từ đâu ra?
Có thể, đương nhiên có thể!
Khi Trác Khởi đang định nói, đột nhiên cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-xanh/244939/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.