Trên đường rời khỏi Thủy Ngọc Điếm, đi đến một đoan đường vắng:
“vị đạo hữu này!...theo ta lâu vậy cũng nên xuất hiện đi a!”
Bỗng Tần Túc dừng chân mặt cười cợt lên tiếng.
Thoáng chốc khi Tần Túc lên tiếng điều này làm cho Lão Bộc cực kỳ hoảng hốt. Lão quay qua quay lại bốn phía nhìn trên nhìn dưới khắp nơi dường như không cảm nhận được điều dị thường:
“Đại nhân!...”
Chưa kịp dứt lời thì từ bên trong con hẻm nhỏ gần đó một bóng người thanh mãnh tay cầm chiếc quạt gập xèo liên tục, chậm rãi bước ra:
“bộp bộp bộp….cao thủ! Quả là cao thủ!”
Người này vỗ tay vài tiếng rồi thốt lên khen Tần Túc.
“hai chữ cao thủ Tần Mỗ không dám nhận!...quan trọng là vị bằng hữu này theo dõi ta lâu như vậy đến cùng là có mục đích gì?”
Tần Túc chắp tay sau lưng, bộ dáng tiêu dao không hề có chút lo sợ gì hỏi.
“Tần huynh hiểu nhầm! tại hạ là Lý Thu Thủy. Không biết Tần huynh có kế hoạch gì tiếp theo không?” Lý Thu Thủy bước tới vài bước, nhẹ nhàng hỏi.
“Tại hạ đã đắc tội với Liễu Thành chủ, tất nhiên là muốn rời xa nơi này một chút.” Tần Túc trả lời lạnh nhạt.
“ Đắc tội thì cũng đã làm rồi. Tần huynh muốn thoát thân, chỉ sợ không phải là việc dễ dàng. Với cái uy của Khai MÔn cảnh cường giả, sẽ nhanh chóng lần ra tung tích Tần huynh thôi.”
Lý Thu Thủy cười hắc hắc một tiếng sau đó trả lời.
“ Đạo hữu nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-ta-luong-dao/2018282/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.