Tối hôm đó Gia Vĩ trở về, vừa vào phòng đã thấy nguyên một cái vali đen kịt nằm trên giường. Cái quái gì đây nhỉ? Cậu bước đến mở ra, bên trong đầy ấp những cọc tiền toàn tờ năm trăm nghìn.
Trần Gia Vĩ ngớ người, đưa tay lên dụi dụi mấy lần như không thể tin vào mắt mình vậy, cậu nhanh chóng di chuyển xuống bếp:
"Châu Yến!"
"Sao? Anh lại lên cơn?" con bé bưng nồi súp gà ra bàn, bình tĩnh đáp.
"Bớt giỡn đi, trong phòng tao là sao?"
"Tiền lương của em ứng trước đó, lấy đi thanh toán nốt tiền của chiếc xe đi, anh mua trả góp mà"
"Ông chủ của mày cũng hào phóng ghê nhỉ?"
Duy Khánh chỉ phụt cười từ trong mang nồi cơm ra. Cả đám ngồi vào bàn, lần này rút kinh nghiệm của bốn năm trước, Châu Yến múc súp ra từng bát cho mọi người đỡ phải tranh giành, Minh Tuân vừa cầm đũa chưa kịp gắp đồ ăn lên miệng nữa đã có âm thanh tin nhắn gửi đến rồi, ngoài Gia Vĩ ra thì còn ai vào đây nữa, nội dung như sau:
"Duy Khánh và em gái tao sao rồi?"
Thằng Tuân khẽ nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn thằng Việt xong lia qua chỗ ông chủ vựa "đá vụn" kia, trầm ngâm một lúc rồi gõ gõ mấy chữ trên bàn phím điện thoại:
"Chưa tiến triển đến đâu cả, tao nghĩ mọi chuyện không phải thế đâu, có khi nó chỉ đơn giản quan tâm Châu Yến như em gái thôi"
Đọc xong, Gia Vĩ có phần nhẹ nhõm, cũng vui vẻ hơn nên ăn rất nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-nhan-dau/2913999/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.