Chiếc xe cấp cứu một lần nữa hốt người ngay tại nhà của Châu Yến mang vào bệnh viện. Nó day day nhẹ hai bên thái dương, đưa mắt nhìn bốn ông anh đang thản nhiên ngồi sofa xem tivi kia. Chợt Duy Khánh lên tiếng đề nghị:
"Hay là cả lũ chuyển đến công ty tao làm việc đi"
"Với điều kiện mày tuyển thẳng, khỏi phỏng vấn" Gia Vĩ uống một ngụm nước ép rồi đáp, cả hai thằng còn lại cũng gật gù đồng tình.
"Được thôi, tao rõ năng lực của chúng mày quá rồi còn gì"
"Còn em thì sao?" Châu Yến chỉ tay vào bản thân "Đừng nói là..."
"Em chỉ cần ngồi chơi" Duy Khánh cười, ném cho nó hộp kẹo trái cây "Mua thêm cho em đấy, thấy em ăn hết rồi"
Con bé chộp lấy, mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống. Thử hỏi xem, có ai đến công ty xong chẳng làm gì cả mà vẫn có lương không? Người khác nhìn vào sẽ ra sao đây? Chắc chắn sẽ bàn tán về nó rất nhiều.
"Em yên tâm, ai dám nói gì..." dường như Duy Khánh nhận ra vấn đề mà Châu Yến lo lắng, chỉ nhỏ giọng "Anh lập tức đuổi việc"
Nó ngơ ra một lúc, xong "ừm" một tiếng nhẹ hẫng. Con bé trở về phòng mình, anh nhìn theo bóng lưng nó khuất dần sau cầu thang liền thở dài. Chắc chắn sẽ không để nó phải chịu khổ. Gia Vĩ lườm Duy Khánh đến muốn thủng cả mặt, cậu nhếch miệng:
"Mày để ý em gái tao khi nào đấy?"
"Có lẽ cũng lâu..." anh trả lời "Vì sau bốn năm, tao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-nhan-dau/2913992/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.