Bốn năm sau, Giang Tự xách vali nhỏ lên xe đưa đón xong mới khẽ thở phào một hơi.
Nam thị không uổng với cái danh như lò nung của mình, mới đầu tháng năm đã nóng đến mức chảy mỡ, đã vậy hô hấp của mọi người còn hòa lẫn với nhau trong con xe nhỏ càng khiến người ta cảm thấy lo âu phiền muộn. Trong chiếc xe đưa đón đông đúc này, khó khăn lắm Giang Tự mới có thể đưa tay cởi lớp áo khoác mỏng trên người ra, sau đó cởi thêm hai cúc áo sơ mi. Bấy giờ anh mới cảm thấy hít thở dễ dàng hơn.
Khí hậu ngày càng nóng lên một cách nghiêm trọng, anh nhủ thầm, sau này phải dắt Lâm Kiều trở về thủ đô tránh nóng mới được, ít nhất nó còn mát mẻ hơn Nam thị.
Nghĩ đến việc sẽ sớm gặp lại Lâm Kiều, Giang Tự cảm thấy tâm trạng khá khẩm lên đôi chút, cũng cảm thấy cái xe này không đến mức không chịu nổi. Anh bị đám đông đẩy xuống xe, anh đến chỗ để hành lý lấy cái vali lớn 28 inch của mình, kéo hai tay hai cái vali đi được vài bước thì lưng áo sơmi đã đẫm ướt mồ hôi.
Nóng quá đi mất, phải ra ngoài mua một que kem mới được. Giang Tự nhẩm bụng, vừa đẩy vali đến khu vực đón khách thì tầm mắt đã va phải một bóng hình thon gầy bị lẫn giữa đám đông, người ấy đang cố gắng giơ cao tấm bảng ghi tên anh: "Giang Tự ơi!"
Giang Tự bước nhanh sang đó: "Sao em lại ở đây."
Lâm Kiều mặc một cái áo phông, Giang Tự chắc chắn cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-da-giua-mua-he/971075/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.