Suốt ba hôm sau đó, Lâm Kiều và Hoa Ngữ Giả đều gặp nhau trong kí túc xá vào giờ nghỉ trưa.
Hai hôm đầu thì Hoa Ngữ Giả dạy cậu, ngày thứ ba thì Lâm Kiều sắp xếp lại hết các vấn đề để hỏi lại cậu ta một lượt, đến ngày thứ năm thì trình độ bắn tỉa của cậu đã có tiến bộ.
Lâm Kiều nấp trong bụi cỏ, nhìn chăm chú vào Giang Tự đang chuẩn bị ra ngoài dọn lính. Ba phát súng trước đó cậu đều bắn dính, hiện tại cây máu của Giang Tự chỉ còn chưa đến một phần tư, nhưng anh phải ra ngoài dọn lính, nếu anh biến về thì sẽ bỏ lỡ đợt lính này và thua ba trăm đồng so với Lâm Kiều, chỉ cần Lâm Kiều không sơ ý thì nhất định anh sẽ thua trận này.
Lui là thua, tiến lên thì được ăn cả, cậu biết chắc chắn Giang Tự sẽ ra ngoài liều mạng thử.
Giang Tự vẫn luôn di chuyển trong tầm mắt của cậu, Lâm Kiều nín thở, rút súng ra bắn trúng phốc lấy mạng anh.
Giang Tự buông điện thoại xuống nói: "Em tiến bộ quá nhanh."
Lâm Kiều ngại ngùng: "Hoa Hoa dạy em rất nhiều thứ."
"Được đấy." Giang Tự cầm ly lên uống một ngụm nước, "Có nhiều điều cậu ấy hiểu rõ hơn tôi nữa."
Hàng mày của anh lộ ra vẻ mệt mỏi khó che lấp được, Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn luyện tập cường độ cao với Lâm Kiều, tuy tuổi Lâm Kiều còn nhỏ nhưng đã là gánh nặng rất lớn đối với Giang Tự.
Lâm Kiều lo lắng nói: "Anh mệt không? Tay anh bị đau ư?"
Giang Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chanh-da-giua-mua-he/971055/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.