Chương trước
Chương sau
Khi Hầu gia tỉnh dậy một lần nữa, người bên gối đã kiệt sức mà ngủ.

Thiếu niên dù trong lúc ngủ vẫn nghiêng người như cũ, một tay nắm lấy tay y, tay còn lại vòng qua ôm vai duy trì tư thế ôm người vào lòng.

Ngọn đèn dầu cháy suốt đêm đã sớm tắt, ngoài trời vẫn chưa sáng tỏ nhưng đã có vài tia nắng xuyên qua ô cửa sổ nhảy lung tung vào phòng, không gian bên trong không đến mức duỗi tay năm ngón không thấy ngón nào.

Thiếu niên đóng kín hai mắt, khuôn mặt cương quyết xưa nay thoáng lộ ra vẻ nhu hòa, song quai hàm vẫn nghiến chặt căng thẳng như xưa. Bên môi cậu còn đọng lại vài vết máu, đêm qua vì để Hầu gia không làm bản thân bị thương mà tình nguyện chịu cắn.

Đối phương dường như vẫn luôn như thế, làm bao chuyện vượt lửa băng sông nhưng ngoài miệng lại không thốt ra lời nào.

Hầu gia không phát ra tiếng động, rũ mắt nhìn mặt thiếu niên thật lâu, thật lâu.

Một lúc sau, y mới lặng lẽ rút bàn tay bị nắm về, khẽ giơ tay lau đi vệt máu trên môi.

Đúng như lời vu y nói, quá trình trị liệu tuy thống khổ nhưng đã thành công cướp người từ tay Diêm Vương về, thể trạng suy yếu của Hầu gia ngày một có chuyển biến tốt đẹp.

Khuôn mặt vốn tái nhợt dần dần có chút huyết sắc, dáng người cũng không còn gầy yếu bệnh tật nữa. Người trong phủ toàn bộ đồng tâm hợp lực chăm sóc, rốt cuộc cũng nuôi ra được mấy cân thịt.

Lúc bấy giờ thiếu niên mới hiểu, Hầu gia ngỡ như là thần tiên bị đày đọa nơi trời cao đất thấp trong mắt cậu ngày xưa không thể nào so được với nét mặt tỏa sáng rạng rỡ của y bây giờ.

Nếu là Dung An Hầu khí phách hiên ngang như năm xưa, e rằng đã có không biết bao nhiêu cô nương khuê các xem y là tình nhân trong mộng.

Có người quân tử tài ba,

Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần,

Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.*

Hóa ra trên đời thật sự có tồn tại một người sắc tài vẹn toàn đến thế, người đã từng gặp y, trong mắt nào còn có thể chứa đựng hình bóng khác.

Tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng biến mắt, thiếu niên trái lại không còn lo lắng bộn bề nữa mà tươi cười nhiều hơn, bước chân cũng nhẹ nhàng uyển chuyển hơn.

Cậu bớt chút thời gian đến phủ đệ được ngự ban để sắp xếp, sau đó lại bận rộn trong nhà bếp ở phủ Hầu gia.

Là vu y đã nói, Hầu gia hiện tại không thể tẩm bổ quá mức, thức ăn nên kết hợp nhiều loại ngũ cốc hoa màu, phối hợp theo từng bước mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Các món ăn gia đình muốn nấu thì dễ nhưng để biến tấu đa dạng thì khó, thiếu niên bèn tìm kiếm thực đơn ở nhiều vùng khác nhau, cân nhắc tạo ra nhiều hương vị mới lạ.

Từ xưa đến nay cậu chưa từng nấu ăn, lúc đầu bắt tay vào việc khó tránh khỏi luống cuống tay chân. Song, dù có là bất cứ việc gì chỉ cần dùng trái tim để làm thì rất nhanh sẽ thành công.

Hiếm có dịp đến Trung Nguyên một chuyến, vu y và con gái không vội vàng quay về mà tiếp tục ở lại Hầu phủ, cùng Hạ Thiền và Đông Tuyết đi dạo trong thành.

Con gái vu y cũng tức là cô gái hái thuốc hiểu rõ nhất chính là sắc thuốc, sức khỏe Hầu gia mặc dù đã tốt hơn phân nửa nhưng bênh căn lưu trong người nhiều năm không thể một sớm một chiều lập tức biến mất, thời gian này vẫn cần duy trì uống thuốc.

Mỗi ngày một chén thuốc, tất cả đều được cô gái này sắc cho rồi đem vào phòng Hầu gia.

Vu y và cô có xuất thân khác nhau, cô là con dân Vân Khương chân chính, đối với chiến thần Dung An Hầu thường đến Vân Khương chi viện, cô có lòng kính trọng và tôn thờ sâu sắc.

Ngày hôm đó, cô đặt chén thuốc lên bàn, thấy Hầu gia nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt mang theo vài phần buồn rầu.

Cô không vội rời đi mà bạo dạn hỏi: "Hầu gia, ngài sẽ nhanh chóng bình an vô sự, cớ sao lại còn ưu sầu?"

Hầu gia thu hồi ánh mắt, mỉm cười, "Cô nương từ đâu nhìn ra ta đang phiền lòng?"

"Đôi mắt." Cô thành thật đáp, "Cho dù là người hay động vật, thậm chí là con bò lớn trên thảo nguyên cũng không thể giấu cảm xúc trong mắt."

Hầu gia giật mình, thu lại ý cười. Y không trả lời vấn đề của cô mà hỏi tiếp, "Nếu là vậy, ta có một câu Vân Khương muốn nói cho cô nghe, cô có thể cho ta biết nó có nghĩa là gì không? Có lẽ cô có thể giải quyết phiền muộn của ta."



"Mời Hầu gia nói."

Đã từng nghe qua sẽ không quên, đối với Hầu gia đó không phải việc gì khó. Y chậm rãi đem lời thiếu niên đã nói vào ngày về kinh lặp lại lần nữa.

Cô nghe xong bèn trầm tư một lúc, "Không biết những lời này là ai nói với ngài?"

Hầu gia cười nhạt, không tính toán trả lời vấn đề.

Cô cũng không có ý định hỏi tường tận, cô nghĩ rồi lại nghĩ, khi mở miệng lại lộ ra biểu cảm khó xử.

"Hầu gia, đó là một câu nói rất rất hay, đáng tiếc tiếng Trung Nguyên của ta không tốt, không biết phải giải thích cho ngài như thế nào mới chính xác nhất. Nếu giải thích không đúng sẽ chà đạp tấm lòng của người đó với ngài."

Câu nói đó rốt cuộc có ý nghĩa gì mới có thể khiến cô bày ra vẻ mặt trịnh trọng kia.

Hầu gia gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Vậy cô có thể nói cho ta biết những lời đó được nói khi nào."

Câu hỏi này dễ trả lời hơn nhiều, cô không cần nghĩ nhiều mà lập tức đáp: "Ở Vân Khương, câu nói này chỉ khi các cô gái bày tỏ lòng mình với chàng trai mình thích mới nói ra."

Khi rời khỏi phòng Hầu gia, cô nghĩ đến biểu cảm của y sau khi nghe giải thích, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Bỗng, cô chợt nhớ thời điểm còn ở quân doanh, cô đã từng dạy cho Đại tướng quân một lần, hy vọng cậu nếu có nghe được cô nương Vân Khương nào thổ lộ cũng không đến mức không hiểu là gì.

Nếu là Đại tướng quân dạy cho Hầu gia, tại sao lại không giải thích cho y ý nghĩa của nó.

Ôm một bụng thắc mắc, cô quyết định tìm đến thiếu niên để có câu trả lời.

Lúc bấy giờ, thiếu niên như thường lệ bận rộn trong bếp. Món gà ăn mày rất khó làm, cậu loay hoay cả một buổi chiều vẫn không hài lòng. Nghe được câu hỏi của cô, bàn tay cậu run lên, nước sốt lẽ ra phải rưới lên nguyên liệu nấu ăn lại bị đổ lên người.

Cô giật mình, vội vàng lấy khăn tay lau giúp cậu, "Tướng quân, ngài sao vậy?"

Thiếu niên xua tay ý bảo không cần, sau đó cười khổ, "Không có việc gì, ngày này dù sao cũng phải đến."

Không thể trì hoãn, thiếu niên tiếp tục làm món gà ăn mày, chỉ có điều khuôn mặt tràn đầy ý cười trước đó đã không còn, vẻ mặt đau khổ như ăn phải thuốc độc.

Đến giờ ăn tối, thiếu niên bưng đồ ăn đã chuẩn bị vào phòng Hầu gia. Trong khoảng thời gian này hai người đều cùng dùng cơm với nhau, y vừa ăn vừa khen tay nghề của cậu tốt. Có được khích lệ của người trong lòng, có vất vả đến mấy cũng xứng đáng.

Song, hôm nay thiếu niên đã không còn ngại ngùng tiếp nhận lời khen của Hầu gia, cậu chỉ cúi đầu dùng đũa gắp từng hạt cơm, mãi cũng không thấy nhai một miếng nào.

"Làm sao vậy?" Chú ý đến thiếu niên không thích hợp, Hầu gia buông chén, lo lắng hỏi.

Thiếu niên lắc đầu, "Không có gì, Hầu gia tiếp tục ăn đi."

Ngoài miệng nói thế, nhưng vẻ mặt rõ ràng không phải không có gì như cậu nói.

Hầu gia bất đắc dĩ cười, "Hiệt Kính, bộ dạng này của ngươi làm sao ta có thể tiếp tục dùng bữa. Nói thật cho ta biết đi, được không?"

Nghe vậy thiếu niên cũng buông đũa, dáng vẻ như sắp nộp mạng, "Chẳng lẽ Hầu gia không có gì muốn nói với Hiệt Kính sao?"

"Tại sao ta phải..." Hầu gia vừa định hỏi lại thì chợt nhớ đến điều gì đó, nửa câu sau dừng lại nơi đầu lưỡi.

Thiếu niên thấy thế bèn miễn cưỡng cười, "Hầu gia, ngài là người tốt nhất trong thiên hạ, có lẽ ngài muốn giữ lại mặt mũi cho ta nên không vạch trần, nhưng ta lại không thể làm như không có việc gì."

"Vốn dĩ phải giấu trong lòng, có điều ngài đã biết thì ta sẽ không tiếp tục mặt dày mày dạn tiếp tục âm thầm hưởng thụ ý tốt của ngài."

"Hầu gia, ta thích ngài, còn dám nói cho ngài nghe những lời xấu xí này. Tội ta đáng chết vạn lần, ngài muốn trách phạt thế nào ta đều không oán hận nửa câu."

"Không..." Hầu gia nhíu mày, "Bày tỏ tâm ý của ngươi với ta không thể dùng từ xấu xí để hình dung, ngươi vốn không sai, ta không có lý do gì trách phạt ngươi."



Y dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng Hiệt Kính à, ngươi đã là Tướng quân, về sau còn có thể đi hoan lộ thênh thang. Ngươi là hùng ưng mà Hầu phủ không thể trói buộc, là chú chim bay vút lên trên trời vĩnh viễn không bao giờ rơi xuống. Những nơi ngươi đi qua quá ít, sau này ngươi sẽ hiểu được người tốt hơn ta còn có rất nhiều."

Thiếu niên lắc đầu, "Hầu gia, không có ai tốt hơn ngài cả."

Giống như bây giờ, ngài không cần dùng bất cứ câu chữ nào khắc nghiệt mà chỉ dùng cách nói ôn hòa để khiến cậu chết tâm.

Thiếu niên dùng sức hít sâu một hơi, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình không quá khó coi, "Hầu gia, có lẽ ngài muốn biết câu nói Vân Khương kia rốt cuột có ý nghĩa gì, đúng không?"

"Ngươi nói đi." Hầu gia thở dài.

"Mặc dù lúc mới nghe ta không hiểu nó có ý nghĩa gì, nhưng sau đó ta có đi tra sách cổ, lại hỏi thêm người địa phương, phát hiện ở Trung Nguyên cũng có một câu mang ý nghĩa tương tự."

"Câu đó chính là 'Nguyện ta là sao người là trăng, đêm đêm lấp lánh cùng tỏa sáng'."

Nguyện ta là sao người là trăng, đêm đêm lấp lánh cùng tỏa sáng.

Hầu gia dường như có thể thấy khi thiếu niên nói những lời này, trong mắt có nước mắt chảy xuống. Y muốn vươn tay lau đi nhưng chợt nhận ra đó chỉ là ảo giác, hốc mắc cậu ửng đỏ, bên trong đong đầy nỗi bi thương.

"Hầu gia, ngày trước ngài đặt cho ta cái tên Hiệt Kính vì ngài cho rằng ta có thể hái cả ánh trắng trên trời. Nhưng ngài không biết, ánh mặt mà ta hằng mong chỉ có ngài mà thôi."

Dứt lời, cậu không chờ Hầu gia trả lời, có lẽ do sợ sẽ nghe được lời nói khó nghe mà vội vàng đứng lên lùi về phía cửa, "Ta không ở đây quấy rầy Hầu gia dùng bữa nữa, ngài tiếp tục ăn đi, ăn xong gọi Hạ Thiền và Đông Tuyết vào thu dọn."

"Hiệt Kính..." Hầu gia muốn bảo cậu đợi, người trước mặt đã biến mất sau cửa không còn thấy bóng dáng.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, ngoài cửa sổ, gió Tây Nam thổi qua.

Một cuốn sách đặt trên bàn bị gió thổi mở, tiếng lật sách phạch phạch. Không lâu sau, gió ngừng, trang sách cũng bất động.

Cuốn sách đó là Kinh Thi, trang được lật mở là Chu Nam - Hán Quảng.

Câu đầu tiên của bài thơ chính là:

Núi nam cây trụi có cành cao,

Nghỉ ngơi nơi này không thể nào.

Nét chữ Khải nhỏ nhắn uyển chuyển, từng nét từng nét, kéo dài đến vô tận.

Chú thích:

*有匪君子, 如切如磋, 如琢如磨, 瑟兮僴兮

Có người quân tử tài ba,

Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần,

Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.

Câu thơ được trích từ Kinh Thi. Trong đó, Kinh Thi gồm 8 quyển, quyển 1-3 là Quốc Phong, quyển 4-5 là Nhã, quyển 6-8 là Tụng. Bốn câu thơ trên thuộc bài thơ Kỳ cú (khúc quanh sông Kỳ),thuộc quyển 2 phần Vệ Phong, nội dung chỉ người nước Vệ khen tặng đức hạnh của Vệ Vũ công (Cơ Hòa),lấy cây tre mới mọc xanh um để khởi hứng sự tiến ích về học vấn và tu thân. Bản gốc của tác giả chỉ viết ba câu thơ, tuy nhiên bản dịch được sử dụng của dịch giả Tạ Quang Phát trên thivien lại dịch ở thể thơ lục bát nên mình xin phép được thêm một câu vào để không làm mất vần điệu của bản dịch.

*南有乔木,不可休思

Núi Nam cây trụi có cành cao,

Nghỉ ngơi nơi này không thể nào.

Câu thơ được trích từ Quốc Phong – Kinh Thi. Hai câu thơ trên thuộc bài thơ Hán Quảng (sông Hán Thủy rộng),thuộc quyển 1 phần Chu Nam, nội dung chỉ người con trai yêu đơn phương cô gái bên sông Hán nhưng không dám thổ lộ, ví như sông Hán rộng quá không qua nổi chỉ biết thầm thương trộm nhớ. Bản dịch sử dụng được lấy trên thivien, thuộc sở hữu của dịch giả Lương Trọng Nhàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.