Đông đến, bên ngoài tuyết đổ trắng đường, nhóc con bọc kín mình trong lớp áo bông dày. Dù khuôn mặt đã đỏ ửng vì lạnh nhưng vẫn hiếu kì đưa tay bắt một hạt tuyết trắng.
Một, hai hạt, ba hạt.
Lạnh, rồi lại ẩm ướt, chầm chậm tan thành một vũng nước nhỏ trên làn da. Nhóc nhìn lên bầu trời, không còn cái nắng gay gắt nữa, nhưng khí lạnh tràn vào phổi lại khiến người ta khó có thể thở nổi.
"Leo, vào nhà thôi con." Người phụ nữ hớt hải chạy về phía cậu bé, chị đè thấp giọng, dù vội vàng nhưng không dám tạo thành tiếng động lớn mà tiến đến ôm chặt lấy bé con.
"Mẹ." Nhóc ngẩng đầu, vô tư nở nụ cười.
Người phụ nữ không vui vẻ nổi, chị nhanh nhẹn đưa con vào nhà. Sau khi đóng kín cửa, chị xoay người con kiểm tra một lượt, thấy bé không sao, cả người chị như bị rút hơi, mềm nhũn mà ngã xuống đất.
"Chị!" Cùng lúc ấy, cửa mở toang, một cô gái mặc quân phục bước vào.
Trên mặt cô đeo mặt nạ chống độc cỡ lớn, đôi mắt đen láy lộ ra bên ngoài đong đầy vẻ lo lắng, cô đỡ chị gái mình dậy, đau lòng không thôi:
"Chị à, em đến đưa bé Leo vào căn cứ."
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt:
"Không thể. Suối à, em biết là giờ chị chỉ còn mình Leo, chị thà mang tội, nhưng không thể mất con em à."
Người em gái nhìn về phía ngoài cửa, như nhận thấy điều gì, cả người cô chợt run lên, nhưng đối diện với hai người trước mắt, cô không dám để lộ những cảm xúc khác thường.
"Chị, giờ không còn thời gian để thương lượng. Em xin phép.
Nói rồi, cô nhanh chóng bổ xuống gáy chị mình. Người phụ nữ vốn đã yếu ớt ngay lập tức ngất đi, để lại bé con đang sững sờ ở góc nhà.
"Dì Giản."
Bích Giản gắng gượng mỉm cười với bé:
"Leo, theo dì đến chỗ có các bạn nhé."
Cậu bé có thông minh đến đâu thì cũng mới chỉ lên bốn, nghe đến vui chơi thì hai mắt sáng rực, chủ động giơ tay muốn được dì mình ôm. Bích Giản một tay nâng chị mình vác trên vai, một tay ôm bé con chạy thục mạng về phía phi hành khí.
Cô không dám nhìn về phía sau, vì hình ảnh từng rặng mây đen kéo đến như hành quân quá kinh người. Từng âm thanh ghê rợn truyền đến màng nhĩ cô, đứa nhỏ cô ôm trong ngực vốn có tinh thần lực cao, hiện tại đã bị chấn động đến trắng bệch cả mặt.
Bích Giản nghiến răng, một bước lại một bước như rút hết sức lực của cô.
"Đưa chị ấy cho tôi."
Người bên cạnh như từ hư không xuất hiện, không nói lời nào mà nhẹ nhàng ôm lấy chị gái Bích Giản. Cô không dám phân tâm mà nhìn về phía cậu. Nhưng mùi máu quá nồng, tuyệt đối không phải vết thương ngoài da bình thường. Bích Giản càng đau lòng, cô ôm chặt lấy cháu mình, chưa đến một phút đã đu người lên phi hành khí.
"Tống Dật!"
Người bên dưới nhìn về phía cô khẽ gật đầu, cậu dùng sức lực đáng kinh ngạc ném chị cô về phía Duật Vân. Sau đấy không tiếng động mà biến mất trước mắt mọi người.
"Tống Dật... cậu ấy." Bích Giản cuống quít nhìn về phía Duật Vân, rồi chỉ nhận lại được cái nhún vai đầy bất lực đến từ anh.
Alain ở khoang lái mở lời:
"Phi hành khí sẽ rời đi trong ba phút nữa. Bảo vệ cậu bé."
Duật Vân vỗ nhẹ lên lưng Bích Giản, dùng hành động an ủi cô.
Bích Giản khẽ gật đầu, cô ôm lấy cháu mình thật chặt, cố nén những giọt nước mắt chực chờ rơi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hai năm trước, nhị hoàng tử Phil đem quân tấn công trùng tộc. Vốn chỉ là một trận đánh bình thường, vị trí đánh cũng không phải trọng yếu. Nhưng cố tình Phil lại tìm thấy bảo vật trong đấy, sau khi đánh chiếm không lâu tự bản thân anh ta lại thăng cấp nhanh đến chóng mặt, đồng thời tìm được bảo vật thất lạc của trùng tộc.
Điều này quá khủng khiếp, là một tin động trời với nhân loại, cũng như là trùng tộc.
Các quốc gia ráo riết chuẩn bị lương thực cùng vũ khí cho trận tranh đua dài ngày. Trùng tộc nhăm nhe muốn chiếm lấy món hời này, đưa ra tuyên bố muốn giành lại cổ vật mà khai hoả, trực tiếp đối đầu với đế quốc.
Khi Phil còn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì thăng cấp đột ngột, anh ta hoàn toàn không biết mình đã trở thành miếng mồi ngon trong mắt tất cả mọi người. Mổ xẻ người này, nghiên cứu thật cặn kẽ, chỉ cần nghĩ đến đã thấy tiền đồ rộng mở.
Raimond nhận được mật thư cũng là lúc trùng tộc đã sắp di chuyển đến hành tinh Phil chiếm đóng. Anh không dám chậm trễ, ngay lập tức rời đi trong đêm. Trên đường đi, phó chỉ huy mặt trắng bệch, không dám nói nửa lời trước mặt anh.
Cậu ta thân phận không nhỏ, là cháu ruột của cố nguyên soái, ngày thường đều ngẩng cao đầu, nhưng hiện tại không khác nào con rùa rụt cổ.
"Là cậu đồng ý cho Phil dẫn quân." Raimond nhìn cậu ta lúc lâu, chợt thở dài.
Nhìn cậu ta không dám nhận, tác phong quân nhân ngày thường đều vứt đi hết, anh tức giận đến có chút buồn cười.
Trách phạt cũng đã muộn. Anh khoác lên trang phục tác chiến, bước vào Phòng Vi không chút do dự.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]