Đông đến, bên ngoài tuyết đổ trắng đường, nhóc con bọc kín mình trong lớp áo bông dày. Dù khuôn mặt đã đỏ ửng vì lạnh nhưng vẫn hiếu kì đưa tay bắt một hạt tuyết trắng.
Một, hai hạt, ba hạt.
Lạnh, rồi lại ẩm ướt, chầm chậm tan thành một vũng nước nhỏ trên làn da. Nhóc nhìn lên bầu trời, không còn cái nắng gay gắt nữa, nhưng khí lạnh tràn vào phổi lại khiến người ta khó có thể thở nổi.
"Leo, vào nhà thôi con." Người phụ nữ hớt hải chạy về phía cậu bé, chị đè thấp giọng, dù vội vàng nhưng không dám tạo thành tiếng động lớn mà tiến đến ôm chặt lấy bé con.
"Mẹ." Nhóc ngẩng đầu, vô tư nở nụ cười.
Người phụ nữ không vui vẻ nổi, chị nhanh nhẹn đưa con vào nhà. Sau khi đóng kín cửa, chị xoay người con kiểm tra một lượt, thấy bé không sao, cả người chị như bị rút hơi, mềm nhũn mà ngã xuống đất.
"Chị!" Cùng lúc ấy, cửa mở toang, một cô gái mặc quân phục bước vào.
Trên mặt cô đeo mặt nạ chống độc cỡ lớn, đôi mắt đen láy lộ ra bên ngoài đong đầy vẻ lo lắng, cô đỡ chị gái mình dậy, đau lòng không thôi:
"Chị à, em đến đưa bé Leo vào căn cứ."
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt:
"Không thể. Suối à, em biết là giờ chị chỉ còn mình Leo, chị thà mang tội, nhưng không thể mất con em à."
Người em gái nhìn về phía ngoài cửa, như nhận thấy điều gì, cả người cô chợt run lên, nhưng đối diện với hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-vo-beta-cua-tuong-quan-enigma/3735116/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.