Chương trước
Chương sau
Tống Lương đã chết, ấy là điều khó có thể chối cãi được. Thân xác của cậu ta được tiêu huy một cách cần thận, không một ai biết đến. Về phía nhà họ Tống, tất cả những gì họ nhận được là hộp tro cốt của Tống Lương cùng bản thỏa thuận được kí kết một cách bí mật với chính phủ.

Bà Tống, mẹ ruột của Tống Lương đồng thời là ảnh hậu đang hot của để quốc vì tin tức con trai tử vong mà suy sụp. Trang cá nhân của bà mỗi ngày đều đăng lại những bài báo về con trai ngày trước, con trai bà đẹp đẽ giỏi giang đến như vậy, mấy ngày trước thôi còn là Omega mà cả để quốc săn đón, chẳng mấy chốc sẽ trở thành hoàng tử phi....

Vậy mà.

Bà Tống đau khổ dài ngày, đến khi cầm trong tay bản thoả thuận với chính phủ thì gần như là sụp đồ.

Con bà vậy mà lại có quan hệ bất chính với trùng tộc, thậm chí đã biến đổi thành bán trùng tộc từ lúc nào.

Ông Tống, người đã từ bỏ con trai trưởng vì quyền lợi, đến nay mất cả đứa con ông ta tự hào nhất thì càng khó có thể tin vào hiện thực.

Chỉ biết rằng ngay sau khi kí thỏả thuận, ông Tống đã phải lên xe cấp cứu vì bệnh tim tái phát.

Tống Dật được gọi về nhà tham dự lễ tang em trai ngay sau khi kết thúc kì dịch cảm của thiếu tướng. Vì bản thoả thuận kia, ông bà Tống chỉ dám làm một buổi lễ nhỏ với khách mời chưa đến ba mươi, ngoài người thân trong gia đình thì còn có hoàng hậu đương triều cùng hai hoàng tử.

Bên phía chính phủ yêu cầu giữ bí mật hoàn toàn về cái chết của Tống Lương, nhà họ Tống cũng chỉ thông báo với bên ngoài là cậu ta mất vì một loại bệnh hiếm. Hoàng hậu tuy có quyền hạn được biết rõ hơn, nhưng suy đi tính lại, đứa nhỏ này vẫn là lớn lên dưới sự chứng kiến của bà, nên vẫn là cho Tống Lương đủ thể diện, cùng hai hoàng tử đến dự lễ tang của cậu ta.

Buổi tang lễ, Tống Dật ngồi cùng hàng với Raimond, phía trên là Anatole cùng nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử là Omega, nhưng đường nét khuôn mặt không hề mềm mại như thường lệ, trên nền da tựa bạch ngọc, từng đường nét được khéo léo chạm khắc với lực độ vừa phải, trong cương có nhu, lại phối với cặp mắt phượng hắc bạch phân minh, mái tóc đen dài chạm đến thắt lưng.



Anh ta là một người rất đẹp, nhưng tinh thần lực cùng thể năng chỉ ở mức vừa đủ, tài thao lược càng là lép vế hơn so với đại hoàng tử. Tuy vậy, anh ta cũng không quá kém cỏi, ở phương diện kỹ thuật chính là kỳ tài trăm năm khó gặp, năm mười bảy đã đại diện học viện Quân sự thi đấu với các quốc gia khác, cùng tổ đội mình mang về hạng nhất toàn báng.

Tang lễ kết thúc, nhị hoàng tử không trở về cùng hoàng hậu mà tìm đến nơi nghỉ ngơi của Tống Dật cùng Rai-mond.

"Dật Dật, rất vui được gặp em."

Tống Dật gật đầu đáp lại, Raimond thản nhiên kéo cậu ra phía sau người, mỉm cười đáp lại lời chào của nhị hoàng tử.

"Tình cảm tốt thật đấy. Raimond, mấy ngày nay Quản Huyền ngày nào cũng tra tấn lỗ tai tôi vì cậu đẩy hết công việc cho cậu ta. Cậu giải thích thế nào đây."

"Được rồi Phill, xin lỗi cậu." Raimond vẫn đứng trước Tống Dật, nhưng ngữ điệu đã mềm mỏng hơn nhiều.

"Hừ." Phill than thở, lại hướng mắt nhìn Tống Dật từ đầu tới chân.

Tổng Dật tiến lên một bước, sóng vai với Raimond.

Phill không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta cứ chạy qua lại giữa hai người. Một nụ cười không rõ ý tứ hiện lên trên môi anh ta, tuy hành động có phần số sàng, nhưng người đẹp đến mức đấy thì khó có thể làm ra việc gì bị xem là khó coi.

"Ra là đã đánh dấu rồi." Phill tự nói với chính mình, cặp mắt phượng trong suốt loé lên tia mất mát.

Tống Dật chợt nắm lấy tay Raimond, cậu không giải thích về hành động của mình, cũng không thắc mắc lời nói của Phill. Chỉ cầm lấy tay Raimond, ngón áp út đeo nhẫn sáng loáng chạm đến ánh mắt Phill.

Raimond nói với Phill:



"Lần trước bọn tôi kết hồn cậu không đến được. Bây giờ mới có cơ hội giới thiệu em ấy với cậu. Tống Dật, vợ của tôi, cũng là cơ giáp sư duy nhất của tôi sau này."

Phill khó giữ được nét mặt bình tĩnh:

"Duy nhất? Raimond, đến cả tôi cũng không đủ năng lực để xử lý lỗi phức tạp của Phòng Vi một mình. Tôi không có ý chê bai Tống Dật hay gì, nhưng việc của cậu đôi lúc cũng không thể do cậu tự quyết được."

Raimond nhìn về phía Tống Dật, anh nhẹ nhàng nói:

"Không ai đủ năng lực hơn em ấy, Phill à."

"Mừng cho cậu."

Phill bật cười tự giễu rồi lấy lý do rời đi.

Tống Dật ngầng đầu, chạm đến ánh mắt của Raimond.

"Tôi sẽ không phụ lòng tin của anh."

Raimond đáp lại cậu bằng ánh nhìn đầy dịu dàng.

Cậu bồng nhớ đến một chi tiết, khối lượng công việc của Raimond lại tăng lên đáng kể sau khi anh kết hôn, dẫn đến một tháng còn không gặp được nguyên chủ một lần, khiến tình cảm vốn đã nhạt nhòà lại càng trở nên xa cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.