Nửa đêm, tiếng còi báo động inh ỏi vang lên.
"Có sinh viên xảy ra chuyện rồi."
"Họ Hiểu."
"Đại hoàng tử."
"Không thể nào."
"Chưa tìm được vị trí."
Raimond trở về từ phòng họp.
"Tôi muốn đến chỗ Hiểu Phong." Tống Dật dựa lưng lên đầu giường, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, mỗi lần nói đều như đang cố hết sức để lấy hơi.
Raimond lấy một ly nước cho cậu. Anh không đáp lại lời cậu nói, bàn tay dày rộng áp lên mái tóc của cậu nhẹ nhàng vỗ về.
Tống Dật thở dài, cậu cúi đầu, ủ rũ nói:
"Xin lỗi anh."
Raimond nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt xanh của anh tựa như biết nói, những lời đầy dịu dàng và trân trọng:
"Em không chỉ có một mình. Ngoan, ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Tin tưởng tôi nhé."
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
"Một là ngài bước vào, bỏ nó ở đây. Hai là về cùng em, nó sẽ được an toàn.” Tống Lương mỉm cười, bàn tay đặt trên cổ Hiểu Phong siết chặt.
Hiểu Phong nhìn về hướng Anatole, mấp máy môi:
"Đi đi."
Anatole nhìn y, hắn chần chừ trong giây lát nhưng vẫn quyết định bước vào cổng dịch chuyển. Tống Lương trợn trắng mắt, không tin được thét lên:
"Quay về đây."
Hiểu Phong bị cậu ta siết cổ đến nghẹt thở, nhưng ánh mắt vẫn luôn kiên định mà nhìn theo hướng Anatole.
Anatole khi nghe thấy mệnh lệnh của Tống Lương thì cả cơ thể như ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về Hiểu Phong một lần cuối, rồi dùng hết sức bình sinh mà tiến về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-vo-beta-cua-tuong-quan-enigma/3702435/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.