Chương trước
Chương sau
Anatole tỉnh dậy ở trong phòng của Tống Lương, cả người không một mảnh vải, đầu hắn đau nhức đến cực độ vì phải chống lại công kích tinh thần cả đêm.

"Tống Lương!" Anatole như dùng hết hận thù cả hai đời để đọc hai từ này, khoé miệng hắn rỉ máu, giận giữ lên đến đỉnh điểm. Nhưng hắn chỉ có thể yếu ớt chống đỡ, không thể thoát khỏi ma chướng của người này.

Cậu ta như một con rắn độc cuốn lấy hắn, thủ đoạn kiếp trước dùng trên người những tên tình nhân khác giờ chỉ dành riêng cho hắn. Anatole biết Tống Lương đang sợ, cậu ta ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng luôn gấp rút muốn trở thành hoàng tử phi, không tiếc hao tổn tinh thần lực để khống chế hắn, muốn dựa vào việc mang thai con hắn để buộc chặt mối quan hệ này.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Anatole đều không thoát ra được. Hắn ta ghét việc Tống Lương động chạm vào mình, ghét cảm giác da thịt hai người kề cận. Hắn biết mình sắp phát điên, nhưng nghĩ đến những việc Tống Lương có thể làm nếu hắn buông bỏ quyền khống chế thân thể, Anatole đau đớn vô cùng.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Hiểu Phong mang theo cuốn sổ của Tống Dật, bước vào vòng thi thứ ba một mình. Sau khi xảy ra chuyện của Tống Dật vào ngày thi thứ hai, hội đồng thi đã dành cả đêm để bàn bạc với nhau, sau cùng quyết định dựa vào kết quả trước đấy của Tống Dật để đưa ra đánh giá cuối cùng dành cho cậu. Vòng thi thứ ba vốn nghiêng về khoa chỉ huy ra sức nhiều hơn, sinh viên khoa kỹ thuật sẽ là người cải tiến cơ giáp và sửa chữa những lỗi phát sinh trên đường đi. Tống Dật hôn mê gần bốn ngày, đến tối hôm qua thì tỉnh, nhưng chỉ kịp nói vài lời rồi lại thiếp đi. Thầy Trang tức giận vô cùng, ngày nào cũng mang cả hội đồng thi ra chửi một trận khiến những người chứng kiến không tin được vào mắt mình.

Chuyện đến tai hiệu trưởng, ông vội vàng mở cuộc họp ngay trong đêm. Cuối cùng đồng ý để một sinh viên lớp tài năng giúp Tống Dật cải tiến cơ giáp cho Hiểu Phong. Giáo sư Trang đã làm căng, không ai dám nghi ngờ về nguồn gốc bản cải tiến của Tống Dật.

Còn những lỗi có thể phát sinh trên đường, Hiểu Phong xin phép được tự sửa chữa. Ưu ái thế là quá đủ, y muốn quang minh chính đại mang về thắng lợi cho mình và Tống Dật, không phụ sự tin tưởng của cậu.

Nhóm sinh viên tập trung ở đại sảnh căn cứ, sau khi nghe phổ biến về các quy tắc an toàn thì chia thành từng cặp rời đi. Vì sự việc của Tống Dật, nhà trường đã bổ sung thêm một lượng lớn binh lính túc trực trên các cung đường nguy hiểm để kịp thời bảo vệ sinh viên, kết hợp với việc sử dụng máy dò tinh thần lực trên diện rộng. Tinh thần lực sẽ tăng cao khi người sở hữu gặp nguy hiểm, từ dao động bất thường có thể nhanh chóng tìm được sinh viên đang trong tình huống khẩn cấp.

Hiểu Phong đã trải qua vòng thi số hai, tuy kết quả không được công khai, nhưng dựa vào biểu hiện của từng người cũng dễ dàng đoán được kết quả. Hiểu Phong thể hiện tốt ở vòng thi thể lực, sang đến phần điều khiển cơ giáp tuy không quá xuất sắc, nhưng vẫn tốt hơn phần lớn sinh viên khoa chỉ huy, trái lại, chiến thuật là phần cậu làm chưa tốt, chỉ đứng thứ năm mươi hai trên tổng số hai trăm người. Tổng chung, Hiểu Phong và Tống Dật đang có thành tích đứng thứ mười lăm trên tổng số hai trăm cặp thí sinh.

Tuy chưa được như mong muốn, nhưng tâm lý Hiểu Phong vẫn luôn vững vàng.



Để tiết kiệm năng lượng cho cơ giáp, ngày đầu tiên Hiểu Phong chỉ đi lại trong khu vực an toàn. Ở đây vốn chỉ có thực vật biến dị cấp thấp, nhưng Hiểu Phong lại có vận may không tồi, chỉ tìm kiếm đến trưa đã phát hiện một gốc dây leo cấp B, thứ lẽ ra phải xuất hiện ở sâu trong rừng. Y dùng những kĩ xảo cận chiến mà mình học được trong thời gian huấn luyện, thành công thu thập dây leo. Dây leo này phát triển đến cấp cao ở nơi nghèo dinh dưỡng, hiển nhiên cũng không phải loại dây leo bình thường. Hiểu Phong nhận thấy nó đã có dấu hiệu hình thành linh trí, vì vậy khác với mọi người trực tiếp kí khế ước chủ nô, Hiểu Phong chỉ đơn thuần kí kết khế ước đồng hành. Dây leo tuy không thể rời khỏi y quá xa, nhưng vẫn có quyền tự làm việc theo ý của mình.

Sau khi kí khế ước, Hiểu Phong và dây leo đều thấm mệt. Y ngồi tựa lưng vào một thân cây gần đấy, câu được câu không giao tiếp với dây leo:

"Cậu giúp tôi thu phục mấy cây yếu hơn cậu, được mười cây thì tôi tám cậu hai có được không."

"Kéc."

"Cậu đâu có quyền từ chối. Cứ vậy đi."

"Kẹc kẹc kẹc." Dây leo uốn éo điên cuồng.

Hiểu Phong bật cười:

"Đùa thôi. Tôi chỉ cần trích xuất một ít mẫu vật của chúng để làm chứng, sau đấy tuỳ cậu xử lý. Cậu có làm được không?"

"Kéc." Dây leo kiêu ngạo ngẩng đầu, ở nơi khác không nói, nhưng ở đây nó là kẻ mạnh. Loài người này còn dám khinh thường năng lực bản dây leo, hứ.

Nghĩ vậy, dây leo quên hết mệt nhọc, bò về phía trước bắt đầu tìm kiếm con mồi. Hiểu Phong chăm chú nhìn theo, lát sau thấy nó không định bỏ trốn thì mới an tâm nhắm mắt dưỡng thần.





Anatole nhấc kiếm, lưu loát chém một đường trên lưng thú biến dị. Nó có hình dạng của gấu, nhưng có cánh tay kim loại và móng vuốt sắc bén dài cả thước. Tuy chỉ mới đạt cấp B nhưng nó đã có khả năng di chuyển nhanh đến chóng mặt, Anatole cũng không kém cạnh, hắn tận dụng ưu thế linh hoạt của mình, uyển chuyển né tránh làm nó phát điên tru lên.

Thú biến dị khi tức giận như bộc phát sức mạnh, cả thân hình to lớn của nó thế nhưng lại có thể theo kịp tốc độ Anatole. Hắn lạnh lùng nhìn nó, thanh kiếm nhuốm máu một lần nữa giương lên, lần này đã chạm đúng yếu điểm của thú biến dị.

"Khế ước." Anatole nói, đoạn, tay hắn xuất hiện một luồng sáng màu vàng nhạt, không nói nhiều lời hướng luồng sáng về phía mi tâm thú biến dị.

Thú biến dị căm phẫn nhìn hắn, nhưng khi khế ước hoàn thành, nó không tin được thốt lên:

"Mày kí khế ước đồng hành?"

Anatole gật đầu. Kiếp trước hắn trẻ tuổi ngông cuồng, luôn thách thức giới hạn của bản thân. Dù tinh thần lực chỉ đạt cấp A nhưng lại miễn cưỡng kí kết khế ước chủ nô cùng thú cấp S, kết quả bị nó phản lại ngay giữa đường. Kiếp này, Anatole bình tĩnh suy xét, cuối cùng chọn thú Kim Hùng cấp A đỉnh phong. Hắn có kinh nghiệm của kiếp trước, không cần dùng cơ giáp cũng có thể thu phục nó. Thú Kim Hùng trọng kẻ mạnh, chỉ cần đối xử với nó đủ chân thành thì hắn sẽ đi được xa hơn.

Trân Châu quả, thánh quả giúp gia tăng tinh thần lực nằm ở một bí cảnh đặc biệt trong rừng, cần vượt qua thú canh giữ cấp S để nắm được. Hắn cần nó, không cần biết phải trả giá như thế nào. Anatole lấy kiếm chống đỡ thân hình lung lay sắp đổ, kiên cường tiến về phía trước.



Đêm hôm ấy Hiểu Phong không trở về căn cứ, y dựng một túp lều nhỏ trong khu vực an toàn, cùng dây leo thu thập thực vật cấp thấp cả đêm.

Anatole cũng không trở về, hắn nằm trên mặt đất, bên cạnh là thú Kim Hùng đã say ngủ. Trời sao rất đẹp, hắn nghĩ.

Tống Lương vì chuyện của Tống Dật mà buông lỏng cảnh giác, hắn nhân cơ hội này tìm đến Trân Châu quả, với hy vọng mong manh vào việc thoát khỏi khống chế của cậu ta. Anatole không phải nhà chiêm tinh giỏi, nhưng dưới bầu trời sao rực rỡ này, hắn thấy cho mình một đường sinh cơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.