Chương trước
Chương sau
Sinh viên khoá này mới chỉ đi học được hơn ba tuần, nhưng đã phải gấp rút chuẩn bị cho một cuộc thi có quy mô lớn. Đối với khoa chỉ huy, hầu hết sinh viên đều có khả năng sử dụng cơ giáp từ mức khá trở lên. Nhưng sinh viên khoa kỹ thuật thì không có lợi thế như vậy, mọi người đều chỉ tiếp xúc với tri thức về cơ giáp khi lên đại học. Vì vậy trong ba tuần học này, sinh viên kỹ thuật sẽ được tắm mình trong tri thức ở phòng huấn luyện ảo, với thời gian chênh lệch là 1:5. Thực tế, họ đã dành 100 ngày để học những kiến thức cơ bản nhất, đủ để xử lý những tình huống có thể xảy ra với cơ giáp của bạn đồng hành trong chuyến đi. Đồng thời, hai khoa thống nhất cùng nhau tổ chức những buổi huấn luyện chung, rèn luyện độ ăn ý giữa các tân sinh viên, đồng thời cung cấp tri thức về kì khảo sát sắp tới.

Tống Dật loanh quanh giữa trường và nhà, thật sự là cũng bị hành đến ốm cả người. Trong lúc cậu ở phòng huấn luyện ảo cũng không quá mức tập trung vì còn phải tranh thủ viết phương án cải tiến cơ giáp.

Giáo sư hướng dẫn thống nhất không công khai kết quả huấn luyện của sinh viên kỹ thuật, tránh làm mất ý chí trước thềm thi cử.

"Kết quả có lẽ là rất thấp rồi, tôi không muốn vào đấy lại đâu, khổ vãi luôn ý. Một lần vào là năm ngày, tuy có thể ngủ nhưng mở mắt ra là câu hỏi lý thuyết. Tôi phải trả lời nhiều đến mức đi ngủ vẫn còn mơ thấy tiếng đọc đề bài." Một cậu bạn than thở.

"Tôi cũng vậy. Sao sinh viên bên khoa chỉ huy sướng thế nhỉ."

"Đúng đúng." Vài người bên cạnh đồng tình.

Khoa chỉ huy không cần tiếp nhận loại huấn luyện ma quỷ này vì đa phần đều đạt ngưỡng sử dụng cơ giáp cấp C. Nên trong ba tuần đầu, họ chỉ cần tham gia huấn luyện chung và học trên lớp theo lịch của khoa.

Hiểu Phong nộp đơn xin miễn kiểm tra kĩ thuật và trình bày lý do y vắng mặt. Nhờ sự giúp đỡ của giáo sư Trang, đơn của Hiểu Phong được duyệt nhanh chóng. Nhưng y cũng phải kí kết vào một bản hiệp định, kết quả khảo sát sẽ quyết định y có được chuyển sang khoa chỉ huy hay không, nhưng cũng đồng thời có khả năng buộc y phải thôi học. Hiểu Phong giữ kín điều này với Tống Dật, mang tâm lý được ăn cả ngã về không tiếp nhận huấn luyện tinh thần lực. Chỉ đến ngày thứ bảy, tinh thần lực của Hiểu Phong đã tăng một bậc, làm kinh động tất cả các bác sĩ đang ngày đêm theo dõi số liệu của y.

Rất gần rồi, Hiểu Phong một lần nữa nhấc lên cánh tay đã mất cảm giác, hạ một đao trí mạng xuống thú biến dị.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Đêm trước thi, Tống Dật ngủ rất muộn, cứ ôm lấy quang não xem linh tinh, từ phim tình cảm đến khoa học viễn tưởng, rồi đến cả thể loại quân sự, tướng quân Alpha cường thủ hào đoạt mĩ nhân Omega. Thật lòng mà nói, Tống Dật nghe được em mình kể hết cuốn truyện đam mĩ kia cũng không phải do cậu bị ép, mà là cậu thật sự thích thú và tò mò. Lúc này ở tại thế giới ABO, xem những câu chuyện này lại càng hấp dẫn. Thật sự là khó lòng dứt ra, Tống Dật nhìn chỗ trống bên cạnh giường, quyết định trái lời anh mà xem phim đến hai giờ sáng.



Raimond về muộn, anh phải đến tinh cầu khác vào chiều ngày Tống Dật thi, nhưng vì không muốn bỏ lỡ, anh đã dời công việc hôm ấy đến tối hôm nay. Một giờ ba mươi phút, Ralph đã đi sạc điện, trong nhà còn để đèn để chờ anh. Raimond chưa ăn tối, nhưng nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, anh bỗng thấy không có khẩu vị.

Anh cởi áo ngoài, nhẹ chân đi về phía phòng ngủ. Hẳn là Tống Dật đã ngủ rồi, anh nghĩ.

Raimond đứng trước phòng, nhập mật mã. Cửa tự động mở ra êm ru, không phát ra một âm thanh nào.

[Thiếu tướng, em...]

[Em đừng nghĩ đến việc rời khỏi tôi.]

[Không có.]

[Sáng nay em nhìn Cố Tiêu rất lâu.]

[Em không hề. Thiếu tướng, anh không tin em ư?]

[Tôi không dám tin. Tôi chỉ là người thay thế của Cố Tiêu trong lòng em đúng không. Trước giờ em vẫn nguyện ý tin rằng Cố Tiêu trong sạch, em không hề biết những việc hắn đã làm với em...]

[Đm! Mộ Tần, anh nghe em nói. Em mang thai con của anh rồi.]



"Tống Dật." Anh không biết mình nên nói gì.

Tống Dật vẫn rất tự nhiên mỉm cười chào hỏi Raimond, rồi ngoan ngoãn tắt máy. Cậu tự giác hạ độ sáng đèn, trùm chăn đi ngủ.

Nhưng trong chăn lại đang ngượng đến đỏ cả mặt.

Raimond bất đắc dĩ cười.

Đến sáng ngày hôm sau, Raimond dậy sớm như thường lệ. Nhìn sang người bên cạnh vẫn đang say ngủ vì thức khuya, anh thở dài, nhẹ tay chỉnh lại chăn cho cậu.

"Không làm người khác yên tâm được."

Anh nhìn chiếc vali căng phồng của Tống Dật, quyết định giúp cậu sắp xếp lại. Tống Dật không phải kiểu người cẩn thận, nên tủ quần áo của cậu thường trong tình trạng quá tải, mở ra cái gì rơi xuống thì lấy mặc. Hẳn đồ dùng cậu tự sắp cho mình cũng không tránh khỏi vận mệnh chung ấy.

Raimond mở khoá kéo, nhìn chỗ quần áo chen chúc với nhau trong vali, bật cười rồi lấy ra gấp lại. Anh bỏ bớt vài bộ đồ trùng lặp, rồi thay thế bằng quần áo anh mua cho cậu. Kì khảo sát này không khó, anh đã từng trải qua, nhưng nghĩ đến cảnh Tống Dật ở trong rừng mười ngày, anh vẫn không thể dằn lại sự lo lắng trong lòng. Thế là, thay vì mang một vali, Tống Dật mang theo nhẫn trữ vật của thiếu tướng.

Cậu mơ màng nhìn anh dặn dò mình, rồi lại thiếp đi. Có quần áo, đồ ăn, thức uống, thuốc men, và cả lều trại nữa.

"Bọn tôi ở trong căn cứ."

"Không thừa." Raimond tiếp tục chuyển thêm đồ vào trong nhẫn trữ vật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.