Tô Tiểu Hổ sống chết đòi Lý Hắc cho cậu xuyên không, Lý Hắc không còn cách nào, đành phải đồng ý: “Tô huynh phải chuẩn bị sẵn tâm lý, xuyên không là một chuyện vô định khó lường, khó tránh khỏi phát sinh tình huống xấu hổ hoặc nguy hiểm.”
Tô Tiểu Hổ sờ sờ mũi: “Cái gì nguy hiểm cơ?”
Lý Hắc nói: “Ví dụ như xuyên tới khuê phòng của nữ nhi, ví dụ như xuyên tới xuân trướng của hoàng đế, lại ví dụ như đột nhiên xuất hiện lúc lên triều, nói không chừng sẽ dọa một hai quan viên thân thể không tốt.”
Tô Tiểu Hổ nhớ lại mấy lần người này đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm hoặc phòng ngủ, tỏ vẻ đã hiểu sâu sắc. Sau đó cậu lại hăng hái: “Lần xuyên không thú vị nhất của Lý huynh là gì?”
Lý Hắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chớp chớp đôi mắt tròn: “À.. đó là những năm cuối Đông Hán[1], tại hạ xuyên tới chốn sơn lâm, chợt nghe thấy phía trước vang lên tiếng ồn ã, dường như phía trước đang có một trận chiến lớn. Tại hạ vội vã leo lên núi đá, quả nhiên thấy phía dưới có sáu người quần chiến. Đến khi hỏi người bên ngoài xem sáu người kia là ai, người nọ đáp: Nhất Lữ nhị Triệu tam Điển Vi, tứ Quan ngũ Mã lục Trương Phi...”[2]
Trán Tô Tiểu Hổ vạch đầy hắc tuyến: “Lữ Bố và Triệu Vân đánh nhau? Huynh chắc chắn họ gặp nhau chứ?”
Lý Hắc cười ha hả: “Ây dà, tại hạ nói thế nào thì Tô Huynh nghe thế ấy đi!”
Tô Tiểu Hổ sâu sắc gật đầu: Đến Lý Dục còn nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-vuot-thoi-gian/128465/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.