Editor: Leur | Beta: Mướp.Nhìn người đàn ông đó kìa, nụ cười cực kì ấm áp, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm rạp híp lại thành một đường cong, anh vuốt ve con mèo hoang trong lòng dịu dàng nói: “Rầu Rĩ ngoan, chúng ta trở về ăn cơm nha.”
Cốc Tuân sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, quên béng mất cả chuyện đang đau đầu. Con mẹ nó, trước tiên không hỏi người ta thế nào mà đi dỗ dành con mèo hoang trước?
Rầu Rĩ nằm trong lồng ngực Lôi Việt tận hưởng sự vuốt ve của anh, rúc vào khuỷu tay Lôi Việt tránh ánh mắt căm thù của Cốc Tuân.
Con mèo ỷ vào người kia, tỏ vẻ tức giận.
“Thật xin lỗi, mèo của tôi đã mạo phạm đến cô, cô có bị làm sao không? Có cần đi bệnh viện không?
Rầu Rĩ bình tĩnh lại, Lôi Việt lập tức xin lỗi cô gái tóc rối bù này. Anh nhìn kỹ lại đối phương thì thấy bộ đồ ngủ và đôi chân dài quen thuộc, hóa ra là người đặt đồ ăn hồi chiều nay. Nhưng mà ánh mắt hoàn toàn khác, giống như vừa tức giận vừa hoang mang vậy.
Cốc Tuân lăn lộn trong kinh doanh nhiều năm, đã có thói quen không chịu thiệt thòi. Theo lý thuyết, cô đáng lẽ nên tranh luận, thậm chí đưa ra pháp luật để buộc tội hành vi quá đáng của con mèo và sự quản lý yếu kém của chủ nhân nó. Nhưng nhìn Lôi Việt thành tâm xin lỗi, cô không mắng được. Mèo là động vật, không nên tính toán chi li.
Thôi, cô là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Nói thẳng ra thì cô lười gây khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-va-chiec-tap-de-de-thuong/242942/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.