Vol 1. Chuẩn bị cho cuộc hẹn hò Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Theo lời hẹn giữa tôi và Minh Đạo Liên trong hôm đấu giá trước, kểtừ 9 giờ sáng ngày hôm nay, tôi và Nam Trúc Du sẽ chính thức hẹn hò, đến tối 7 giờ anh ấy sẽ đưa tôi về nhà. Trong 10 tiếng đồng hồ này, NamTrúc Du hoàn toàn thuộc về tôi. Nói một cách khác, tôi dùng 1 vạn nhân dân tệ để đổi lấy mỗi tiếngđồng hồ hẹn hò với Nam Trúc Du. Thượng đế ơi, tôi đã dùng một cái giá ởtrên trời để mua một ngày hẹn hò cho mình. Lâm Xuân Vũ tôi sao lại là kẻ dùng tiền để mua cho mình một cuộc hẹn hò như thế này không biết! Nhưng ai mà biết được sự việc lại diễn biến đến mức này? Trong cuộc đời nhiều biến cố này, chúng ta không ai biết được chỉ một giây tiếp theosẽ có chuyện gì xảy ra. Nói thực lòng, không tiếc 10 vạn đồng là chuyện không thể, nhưng mỗi khi khái niệm hối hận mới chớm lên trong đầu tôi thì hình ảnh khuôn mặt của Nam Trúc Du đã hiện lên, đôi mắt long lanh khẽ nháy với tôi, đôimôi mịn màng mím chặt, nụ cười mê hoặc nở trên môi. Đối diện với nụ cười mê hoặc ấy, tôi đoán trên thế giới này chẳng ai có thể từ chối được Nam Trúc Du đâu! Tôi phá lệ tỉnh dậy từ rất sớm, tiến hành chuẩn bị cho cuộc hẹn hò.Mặc dù chỉ là một cuộc hẹn hò “không mấy bình thường”, nhưng dù sao thìđây cũng là lần đầu tiên tôi ra ngoài hẹn hò với con trai, thế nên đương nhiên là phải chỉnh tề một chút! Bước đầu tiên đương nhiên là chọn lựatrang phục. “Kẹt…”, tôi mở rộng cánh tủ quần áo, muốn tìm một bộ cánh nữ tính một chút, nhưng mà… Tôi mở to mắt, ngớ người nhìn vào cái tủ nhét đầy quần áo của mình:quần áo thể thao, quần áo thể thao, quần áo thể thao…trời ơi sao toàn là quần áo thế thao thế này? Sao có thể thế được? Tôi lắc đầu không dám tin vào mắt mình. Ngoàiquần áo thể thao ra, không có lấy một bộ quần áo nữ tính, đáng yêu haytao nhã nào cả. Tôi muốn thử lục tung cái tủ ra để tìm kiếm bóng dángmột chiếc váy nào đó nhưng lục tung hết cả quần áo mà chỉ nhìn thấy mộtcái váy bò mà tôi đã mua từ rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ mặc, hơn nữa, chiếc váy đó nào có nữ tính gì đâu! Hài…chẳng trách Mê Cúc lúc nào cũng chê tôi không giống con gái! Giờ nhìn vào tủ quần áo của mình tôi mới thấy thất vọng tràn trề! Làm sao bây giờ? Rõ ràng là tôi chỉ còn một con đường duy nhất đó là: lập tức đi mua một bộ quần áo nữ tính mà thôi! Nhìn lên đồng hồ, mới có 6 giờ sáng, giờ này chắc chắn khu thươngmại vẫn còn chưa mở cửa, hơn nữa cho dù có mở cửa thì tôi cũng không cóđủ thời gian để đi từng cửa hàng tìm kiếm. Phương pháp duy nhất là đi tìm Mê Cúc, bởi vì nhà của Mê Cúc có cửa hàng bán quần áo. “Muốn mua quần áo không thành vấn đề, nhưng mà Tiểu Vũ à, cậu hẹn hò với ai mà tự nhiên lại cầu kì thế?”, ở cửa hàng quần áo, Mê Cúc vừatreo biển cửa hàng vừa dán mắt vào tôi, ánh mắt dò hỏi. “Tôi đâu có hẹn hò với ai đâu!”, không biết tại sao ánh mắt dò hỏicủa Mê Cúc lại làm cho tôi hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi gì liền lậptức lắc đầu phủ nhận, “Chỉ là…chỉ là vì sắp đến sinh nhật 16 tuổi củatôi rồi, gia đình giục giã đi tìm người yêu kinh quá, thế nên tôi muốnthay đổi hình tượng một chút. Chỉ có vậy thôi” “Hóa ra là như vậy!”, Mê Cúc gật đầu, ánh mắt như hàm chứa điều gì đó nhưng không hỏi tiếp nữa. Tôi và Mê Cúc là bạn thân nhất. Rất nhiều lần tôi đã đóng vai làngười bảo vệ cho Mê Cúc. Khi hai đứa ở bên nhau, thậm chí còn bị nhiềungười trong trường gọi là “Nữ hoàng và chàng kị sĩ”, đương nhiên chàngkị sĩ mà họ nói đến chính là tôi rồi! Nhưng cho dù tôi mà Mê Cúc có quan hệ gì đi nữa, thỉnh thoảng tôi cũng vẫn cảm thấy run rẩy trước ánh mắtnhư đang dò xét của cô ấy, ví dụ như chính lúc này đây. “Tiểu Vũ, cậu xem chiếc váy này thế nào? Một bộ lễ phục màu trắng,lệch vai, cực kì dễ thương, hơn nữa lại không quá bó và trông rất nữtính, có lẽ rất thích hợp với cậu!”, sau một hồi dạo quanh bách hóa, MêCúc dừng lại ở một cửa hàng quần áo nữ, cầm một bộ váy màu trắng lên hỏi tôi. “Có thật không? Được, vậy thì lấy cái này đi!”, ý kiến của Mê Cúcchắc chắn không tồi, nhất là trong vấn đề lựa chọn trang phục, mua sắmđồ trang sức…Vì vậy tôi luôn lấy ý kiến của cô ấy làm chuẩn mực lựachọn. Chỉ có điều, sao Mê Cúc lại nhìn tôi với ánh mắt chán nản đó nhỉ. “Mê Cúc, cái váy này không ổn sao? Nhưng cái này là do cậu giới thiệu cho tớ mà!”, tôi thì thầm hỏi. “Đại tiểu thư à, rốt cuộc cậu có biết trình tự mua quần áo của con gái như thế nào không hả?”, Mê Cúc hỏi. “Hả? Trình tự mua quần áo á? Không phải là thích là lấy, sau đó rút ví trả tiền sao?” “Lâm đại tiểu thư à, khi con gái đi mua sắm, điều quan trọng nhấtkhông phải là lựa chọn quần áo, cũng không phải là trả tiền, mà làthử!”, Mê Cúc nhét chiếc váy vào tay tôi rồi tiếp tục nói: “Mau, mau vào phòng thay đồ đi!” “Không phải chứ? Lẽ nào con gái khi đi dạo phố, mỗi lần nhìn thấymột bộ cánh mà mình thích lại phải mặc thử lên người sao? Như thế thìthật là phiền phức! Thôi được, thôi được rồi, tôi đi thay là được chứgì, Mê Cúc, cậu đừng có nổi cáu!”, nhìn thấy ngọn lửa sắp bùng lên trong mắt bạn mình, tôi vội vàng cầm chiếc váy, bước vào phòng thay đồ. “Nhưng mà, tôi thật không hiểu con gái các cậu nghĩ gì. Thích một bộ cánh nào đó là mặc thử, vậy thì nếu như cậu thích chiếc này, tôi cũngthích chiếc này, thế thì cậu cũng mặc, tôi cũng mặc…Thế thì bẩn lắm!”,vừa bước vào phòng thay đồ, tôi vừa lẩm bẩm bất mãn. “Lâm Xuân Vũ, cậu đừng quên mình cũng là con gái đấy!”, Mê Cúc nghiến răng nói vọng vào từ bên ngoài phòng thay đồ. “Nhưng mà…”, tôi khó khăn lắm mới mặc chiếc váy đó vào ngườiđược.Sau đó từ từ đi ra ngoài cho Mê Cúc nhìn, “Nhưng mà Mê Cúc à, nhưthế này thì phiền lắm, thời gian của tôi…” Hài, mọi lời ca cẩm của tôi dường như tan biến hết trước cái nháy mắt của Mê Cúc. “Nếu như thực sự cậu đang vội thì chúng ta có thể hạn chế thử quầnáo. Nhưng nếu như đã quyết định mua thì nhất định phải thử đã!”, Mê Cúcthở dài nói: “Bởi vì quần áo nhiều khi nhìn thấy đẹp nhưng mặc lên chưachắc đã thấy đẹp. Ví dụ như chiếc váy cậu đang mặc, nhìn thì rất đẹpnhưng lại không hợp với cậu! Hiểu không?” “Ừm”, tôi ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù trong lòng không hiểu lắmnhững gì mà Mê Cúc nói. Nhưng bởi vì tôi hiểu câu “nếu như đã quyết định mua thì nhất định phải thử đã” của cô ấy nói nên tôi bèn ngoan ngoãngật đầu. Thế là cứ như vậy, một tiếng đồng hồ trôi qua, dưới sự giúp đỡ của Mê Cúc, tôi đã phối được ba bộ quần áo mặc dù có phong cách khác nhaunhưng lại rất nữ tính: một là chiếc váy màu hồng phấn có nơ hình conbướm, kết hợp với đôi giày cao gót, mũi nhọn màu trắng; một chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với một chiếc váy voan màu trắng tuyết và sandal màutrắng; một chiếc áo xuông màu xanh đá quý kết hợp với quần legging màuđen và đôi bốt màu đen. Vì chỉ còn cách giờ hẹn có một tiếng đồng hồ nên tôi vội vàng tạm biết Mê Cúc và quay về nhà. Cuộc hẹn hò đẳng cấp với 10 vạn nhân dân tệ, ha ha…cô gái xinh đẹp đến đây! Vol 2. Diễn biến cuộc hẹn hò 9 giờ sáng, bên cạnh bể phun nước ở công viên Nhai Tâm. 9 giờ đúng, âm nhạc du dương cất lên, những vòi nước lần lượt phunlên những cột nước trắng phau. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống mặtđất, những giọt nước trong veo như tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánhsáng mặt trời. Tôi mặc chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với chiếc váy voan màu trắngtuyết vừa mới mua, chân đi một đôi dép sandal cao gót màu trắng, ngoanngoãn đứng bên cạnh bể phun nước (một việc trước đây tôi chưa từng làm). Những dòng người tấp nập qua lại bên bể phun nước ở công viên Nhai Tâm. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo đen đứng ở phíabên kia bể phun nước, mái tóc dài màu bạc lấp lánh trong ánh sáng mặttrời. Rõ ràng là con trai sao lại để tóc dài? Đã để tóc dài lại còn nhuộmtóc thành màu bạc nữa chứ? Cái anh chàng này coi thế giới này là thếgiới phim hoạt hình hay là muốn áp dụng phong cách Cosplay vào trongcuộc sống đây? Tôi khẽ hừ giọng rồi quay đầu lại, không thèm nhìn anh ta nữa. 9 giờ 20 phút. Bên cạnh bể phun nước vẫn có những bóng người lác đác qua lại. Nhưng mà tại sao, tại sao đến giờ tôi vẫn chưa nhì thấy bóng dáng của Nam Trúc Du đâu cả? Bàn chân tôi rất đau bởi đi sandal cao gót, toàn bộ trọng lượng củacơ thể dồn cả lên hai bàn chân chênh vênh trên đôi dép cao gót thì làmsao không đau cho được? Ngọn lửa trong lòng tôi từng dần dần bốc lêncùng với nỗi đau từ gót chân. Cái tên Nam Trúc Du đáng ghét, tại sao giờ này vẫn còn chưa xuất hiện? Lẽ nào anh ta không biết hẹn hò mà để congái phải chờ là rất bất lịch sự sao? “Nam Trúc Du, anh là đồ đáng ghét! Nếu như trong vòng 10 phút nữa mà anh không đến, để xem về trường tôi xử lí anh ra sao?”, tôi nghiến răng nhấc đôi chân đau đớn của mình lên, muốn tìm một chỗ nào đó để ngồinghỉ, nào ngờ vì đứng quá lâu trên đôi dép cao gót nên chân tôi như cứng đơ lại. Mà bởi vì đã bị cứng đơ lại nên cho dù đã cố gắng di chuyển rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cho toàn thân tôi mất thăng bằng mà ngã rasau. “Á…”, tôi ý thức được rằng mình phải giữ vững phần thân dưới đểtránh tư thế ngã ngửa ra sau. Hài, nếu đổi lại là mọi khi thì động tácnày chẳng khó khăn gì với tôi. Nhưng vấn đề là lúc này chân tôi đang đau nhức, hơn nữa dưới chân lại là đôi dép cao gót, “Á…” Không thể kiểm soát nổi thăng bằng cơ thể, tôi hoảng hốt thét lên. “Cô ơi, cẩn thận!” “Cẩn thận!” Bên trái và bên phải tôi cũng vang lên một tiếng hét thất thanh, sau đó, trong khoảng khắc cơ thể tôi chuẩn bị tiếp đất thì đột nhiên toànthân như được kéo lại bởi một cánh tay chắc khỏe. Khi tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì mùi hương bạc hàdìu dịu phảng phất qua mũi tôi. Dưới ánh mắt trời vàng nhạt, một cảnhtượng đẹp như trên ti vi hiện ra trước mắt tôi: chàng trai mặc áo màuđen, xương quai xanh thuôn nhỏ, cái cổ trắng ngần, đôi vai rộng vữngchãi, mái tóc màu bạc mềm mại rủ xuống, khẽ khàng tung bay trong gió. Một cảnh tượng có sự tương phản mạnh giữa hai màu đen trắng trong khoảnh khắc đã khiến cho tôi quên cả hít thở. “Cô không sao chứ?”, một giọng nói ấm áp, dịu dàng cùng với vẻ mặt chân thành hiện lên trước mắt tôi. Nam…..Trúc….Du…. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt điển trai của Nam Trúc Du hiện lên trong con mắt tôi. “Anh….anh…”, tôi giơ ngón tay ra, chỉ vào khuôn mặt vừa lạ vừa quencủa chàng trai đứng trước mặt mình, lắp bắp không nói ra lời. Chàng trai trước mặt tôi lúc này, vẫn đôi mắt thuôn dài đầy mê hoặc ấy, vẫn đôimôi mịn màng ấy, vẫn nụ cười rạng rỡ ấy….rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng sao tôi lại không nhận ra là anh ấy nhỉ? Chàng trai đứng trước mặt tôi đây có mái tóc dài màu bạc, mềm mạibuông xuống hai bên bờ vai, chiếc áo màu đen làm toát lên vẻ cao quýtrên người anh, chiếc quần bò côn kết hợp với đôi bốt cao cổ càng khiếncho anh trông thật phong độ. Khuôn mặt đẹp như tranh, nụ cười quyến rũnhư tỏa sáng trong ánh mặt trời rực rỡ… “Nam Trúc Du, tóc…tóc của anh…?”, tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn (Tại sao tôi lại nuốt nước bọt chứ?),lắp bắp hỏi. “À, cái này á? Là mấy anh ở câu lạc bộ Hoàng tử bảo anh đội lên ấymà! Lần trước anh đội bộ tóc giả này lên rồi đi rót rượu trong câu lạcbộ, lợi nhuận kinh doanh tự nhiên tăng vọt, ông quản lí bảo kiểu hóatrang này rất hút khách! Tiểu Vũ, chẳng nhẽ em không thích sao?”, haicon ngươi long lanh của anh nhìn tôi. Mấy cái tên khốn trong câu lạ bộ hoàng tử làm gì có kẻ nào tốt bụng đâu! “Đâu… đâu có! Cũng không phải là không thích!”, thượng đế ơi, cái gìgọi là không thích, ngược lại tôi còn cảm thấy phản cảm nhiều hơn! Ailại đi chải chuốt cho cái tên Nam Trúc Du vốn đã đẹp như yêu ma này trởnên càng thêm quyến rũ như vậy chứ? Thế thì bảo làm sao tôi dám đứng bên cạnh anh ta đây? Đứng bên cạnh anh ta như thế này chẳng phải tôi cànggiống con trai hơn sao? “Đáng ghét…”, tôi lầm bầm rủa thầm trong miệng. “Tiểu Vũ, em nói gì thế?”, Nam Trúc Du vừa hỏi vừa nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy. “Đâu…không có gì!”, tôi ngẩng đầu, nhìn anh ấy cẩn thận đỡ tôi đứngdậy, cử chỉ dịu dàng, nâng niu cứ như thể tôi là báu vật không bằng.Trong lòng tôi bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường.Cho dù anh ấy có hóatrang như thế nào đi chăng nửa, chỉ cần anh ấy vẫn là Nam Trúc Du làđược. Chỉ cần là Nam Trúc Du thì cho dù có thế nào cũng không làm cho tôi cảm thấy căm ghét được. “Tiểu Vũ, hôm nay em đẹp quá, vì thế mà anh đứng ở bên bồn nước từnãy mà không nhận ra cô gái xinh đẹp đối diện chính là em!”, Nam Trúc Du nhìn tôi từ đầu đến chân, kinh ngạc thốt lên. Mặt tôi đỏ lựng lên, lần đầu tiên trong đời tôi được người khác giới khen là xinh đẹp, hơn nữa cái người khác giới này lại chính Nam Trúc Du cực kì đẹp trai và quyến rũ.Vì vậy trái tim tôi như đang dâng trào cảmgiác vui mừng và hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng thở phào rồi thò tay giật phắt bộ tóc giả trên đầuTrúc Du xuống: “Nam Trúc Du, mặc dù nói là mỗi lần chải chuốt đều khôngphải tự bản thân anh làm, nhưng lần sau anh đừng để cho người ta tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm như vậy. Bản thân anh cũng phải đưa ra ýkiến của mình chứ! Ít nhất thì cũng đừng có đội cái bộ tóc giả phôtrương quá mức như thế này nữa!” Tôi kiễng chân, vuốt vuốt những lọn tóc đen nhánh của anh vàonếp.Tóc của Nam Trúc Du rất mềm, lại mượt nữa, khiến cho những ngón taytôi như có cảm giác đang chạm vào một tấm lụa mềm mại vậy. Khóe môi tôikhẽ nhếch lên, cảm thấy bản thân mình rất thích giúp cái anh chàng ngốcnày chỉnh sửa lại đầu tóc. “Ha ha,Tiểu Vũ à, em thật là tốt bụng!”, Nam Trúc Du ngốc nghếch đểyên cho tôi vuốt lại tóc cho anh, mỉm cười tươi tắn, đôi mắt dài conglên thành hình trăng khuyết, trông thật là đáng yêu! “Nhưng mà Tiểu Vũ à, em không thích cách trang điểm của anh hôm nay sao?” Hài, cái anh chàng này, lúc nào cũng hồn nhiên như vậy nhưng cũng rất biết quan tâm đến người khác. “Anh cứ nghĩ là em sẽ thích cơ, thế nên suốt cả dọc đường anh cứ cốgắng phớt lờ những ánh mắt hiếu kì của người đi đường, để nguyên bộ tócgiả đó đến đây! Nếu như Tiểu Vũ đã không thích thì lần sau anh sẽ khôngđội nó nữa!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, thật thà nói. Lần hẹn sau ư? Tôi chợt khựng lại, ngây người nhìn anh, lần hẹn sau ư?Tôi làm sao còn có thể có lần hẹn sau với Nam Trúc Du cơ chứ? Nói đùa à, 10 vạn nhân dân tệ cho một lần hẹn hò, cho dù tôi có là đại tiểu thưcủa nhà họ Lâm cũng không thể nào gánh vác nổi. “Lần hẹn sau ư? Đại tiểu thư, cô thật sự đang hẹn hò với gã này đấy à?”, một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Hả, giọng nói này là của… “Phác Tùng Bình, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”, tôi ngoảnh đầulại, nhìn thấy Phác Tùng Bình đã đứng bên cạnh không biết từ lúc nào,đang nhìn tôi và Nam Trúc Du bằng ánh mắt thê lương. Hài, cái gã này sao trông bộ dạng cứ như vừa bị bại trận quay về ấy! “Đương nhiên là tôi phải xuất hiện ở đây rồi!”, Phác Tùng Bình nhìn tôi, thản nhiên nói, “Bởi vì tôi là vệ sĩ của cô mà!” Hả, vệ sĩ? Ôi trời, đất đá như đang ào đổ xuống đầu tôi. “Cậu là vệ sĩ của Tiểu Vũ à? Thế thì có phải cậu cũng giỏi võ như ởtrên ti vi không?”, khi tôi còn đang ngẩn ra chưa biết trả lời ra saothì đôi mắt của Nam Trúc Du đã sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy sùng bái, chạylại hỏi han Phác Tùng Bình. Ôi trời đất ơi, Nam Trúc Du ơi là Nam Trúc Du! “Đương nhiên rồi, nếu như võ công không giỏi thì làm sao tôi bảo vệtiểu thư được!”, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt tôn sùng của người khá,Phác Tùng Bình vỗ ngực tự hào, kiêu ngạo nói. “Đúng thế!”, Nam Trúc Du gật đầu phối hợp. “Tôi nói cho cậu biết, Phác Tùng Bình tôi đây từ nhỏ đến lớn chỉ cómỗi quyết tâm là phải bảo vệ tiểu thư!”, nhìn thấy Nam Trúc Du có vẻphối hợp ăn ý với mình, Phác Tùng Bình càng được dịp lên mặt. Cậu taquàng tay qua vai Nam Trúc Du, hào hứng kể tiếp: “Để có thể làm bảo vệcho tiểu thư, ngay từ năm lên hai tuổi tôi đã đến Lâm Nguyên Đường đểhọc võ rồi!” Hai tuổi đã bắt đầu học võ ở võ quán nhà tôi ư? Những lời nói khoekhoang như thế này chỉ có Phác Tùng Bình mới có thể nói ra miệng được.Nhưng Nam Trúc Du ngốc nghếch đâu có biết rằng đó chỉ là điều khoekhoang, người ta nói gì anh ấy tin nấy, đã thế lại còn tỏ ra vô cùngsùng bái nữa chứ. Hai người này, xét trên một phương diện nào đó, thật sự là phối hợp khá ăn ý! “Phác Tùng Bình!”, tôi xoa xoa vào hai thái dương đang bắt đầu đaunhức, cắt đứt câu chuyện của hai anh chàng này, “Tôi đang hẹn hò chứkhông phải là tìm người đánh nhau, thế nên không cần có vệ sĩ đitheo.Cho nên cậu có thể về nhà được rồi!” “Hẹn hò?”, nghe thấy tôi nói vậy, Phác Tùng Bình thốt lên kinh ngạc,lập tức đẩy ngay Nam Trúc Du ra xa, “Đáng ghét thật, tôi đã sớm biết cái gã này chẳng phải tốt đẹp gì! Lại còn ra vẻ sùng bái tôi nữa chứ, rõràng là đang ra chiến thư với tôi mà!” Vội vàng xắn tay áo lên, Phác Tùng Bình trợn mắt nhìn Nam Trúc Du như chuẩn bị nhảy bổ vào đến nơi. Nam Trúc Du chớp chớp mắt, ngây người nhìn Phác Tùng Bình, vẻ mặt bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ặc ặc, tôi đứng bên cạnh lấy tay lau mồ hôi trên trán: hai cái ngườinày, một người tính cách đơn giản, hiền hòa đến đáng yêu, một người lạidễ bị kích động, hoàn toàn hành động theo cảm tính. Khi hai người nàychạm trán nhau, thế giới không loạn mới kì lạ! “Có phải anh muốn thể hiện tài năng ngay tại đây không?”, nhìn thấybộ dạng như sắp đánh nhau của Phác Tùng Bình, đây là khả năng duy nhấtmà Nam Trúc Du nghĩ đến. “Rắc…rắc…”, hai tay Phác Tùng Bình nắm chặt lại, từ từ xuống tấn. “Cậu điên à, ai lại đi biểu diễn tài nghệ cho kẻ thù xem?”, Phác Tùng Bình chịu không nổi bèn kêu lên. “A….Ý….Hơ…..”, sau vài giây ngây người suy nghĩ, Nam Trúc Du như sực tỉnh: “hóa ra cậu cũng thích Tiểu Vũ à?” “Nhiều chuyện!”, Phác Tùng Bình chịu không nổi, liền chán nản nói: “Nếu không thì tôi cần gì phải làm vệ sĩ cho tiểu thư chứ?” “Nói cũng phải!”, Nam Trúc Du gật gật đầu, “Một người lợi hại nhưcậu, nếu như không phải là vì thích Tiểu Vũ, ai lại đi cam tâm tìnhnguyện làm vệ sĩ cho cô ấy? Chí ít thì cũng phải có lí tưởng trở thànhanh hùng bảo vệ hòa bình thế giới hay gì đó mới phải!” “Hả…ừm….Ý…Ha ha ha…”, lần này đến lượt Phác Tùng Bình đứng ngây ranghĩ ngợi. Cuối cùng, khuôn mặt toát lên vẻ cảm động, Phác Tùng Bình nắm chặt tay Nam Trúc Du, hỏi: “Cậu thực sự nghĩ rằng tôi rất lợi hại đúngkhông? Tôi thực sự có thể làm vệ sĩ cho tiểu thư chứ? Tôi cũng có thểbảo vệ hòa bình thế giới ư?” Mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tôi. “Đương nhiên rồi”, Nam Trúc Du vỗ ngực, vô cùng tự tin đảm bảo những điều mình nói là thật. Cái anh chàng ngố này còn chưa biết tài nghệ của Phác Tùng Bình rasao, dựa vào cái gì dám vỗ ngực đảm bảo như vậy? Tôi đứng bên cạnh, trợn tròn mắt quan sát diễn biến “cuộc đụng độ” của hai chàng trai có tíchcách hoàn toàn trái ngược. “Hừ hừ, cậu đừng tưởng nói như vậy là tôi sẽ không coi cậu là tìnhđịch nhé!”, lườm Nam Trúc Du một cái, Tùng Bình nhanh tay đẩy anh ta ra, nói tiếp: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù thế nào, cậu cũng chính là tình địch của tôi. Tôi tuyệt đối không cho cậu và tiểu thư hẹn hò với nhau!” ‘Tại sao?”, Nam Trúc Du khẽ nhíu mày, thật thà hỏi. Toàn thân tôi lại bắt đầu lắc lư do đứng không vững trên đôi dép cao gót. “Tôi không thích làm kẻ thù, hay là chúng ta làm bạn đi!”, vẫn vẻ mặtngây thơ ấy, Nam Trúc Du nói: “Cậu xem, cậu thích Tiểu Vũ, tôi cũngthích Tiểu Vũ, điều này cho thấy chúng ta có cùng chung sở thích, vì vậy nên kết bạn với nhau mới đúng!” Toàn thân tôi cứng đờ ra: hóa ra trên thế giới này, cùng thích mộtngười lại có thể nói là có cùng một sở thích, tình địch lại có thể trởthành bạn bè với nhau vì cái lí do này. Cách nghĩ này chắc chỉ có anhchàng Nam Trúc Du này mới có! Chỉ có điều… Tôi giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn Nam Trúc Du. Cái tên này ban nãy nói cái gì, anh ta…anh ta…thích…thích tôi á? Tôi cố gắng quan sát biểu cảm trên mặt của Nam Trúc Du, hi vọng cóthể tìm ra một chút dấu hiệu của sự dối trá, nếu không thì là sự xấu hổkhi thổ lộ…..Không có, chẳng có gì cả, ngoài ánh mắt chân thành ra, trên khuôn mặt anh ta chẳng có chút biểm cảm gì khác. Cái “thích” mà anh ta nói ở đây có lẽ là “thích” giữa bạn bè với nhau chứ không phải là kiểu “thích” mà tôi nghĩ! Tôi thầm tự giải thích vớimình. Không hiểu vì sao, khi suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, trong lòng tôi lại có chút thất vọng. “Như thế cũng có thể trở thành bạn được sao?”, nằm ngoài dự đoán củatôi, Phác Tùng Bình bắt đầu cân nhắc đến tính khả thi của chuyện này. “Đương nhiên rồi!”,”Nam Trúc Du gật đầu khẳng định chắc nịch, “Hơnnữa tôi thực sự rất mong muốn có được một người bạn tài giỏi như cậu,cảm giác ấy thật là tuyệt vời!” “Thật á?”, Phác Tùng Bình ngạc nhiên hỏi lại. “Ừ”, Nam Trúc Du lại gật đầu lia lịa. “Thôi được rồi, nếu như cậu đã chân thành muốn tôi trở thành bạn củacậu, vậy thì tôi cũng đành miễn cưỡng chấp nhận”, Phác Tùng Bình đượcdịp lên nước, cao ngạo nói: “Tôi là Phác Tùng Bình, còn cậu?” “Tôi là Nam Trúc Du! Tốt quá, tôi lại có thêm một người bạn tài giỏinữa rồi!”, đôi mắt thuôn dài của Nam Trúc Du cong lên như hình trăngkhuyết, khuôn mặt lấp lánh niềm vui, đôi môi mở rộng, phát ra nhữngtiếng cười hạnh phúc. Nhìn thấy Phác Tùng Bình ngây người nhìn Nam Trúc Du cười sung sướng, tôi cũng ngây ra không biết nói gì. Sự quyến rũ của Nam Trúc Du, có lẽ có tác dụng đối với cả nam lẫn nữ! Tùng Bình ơi là Tùng Bình, kể từ đây cậu đã đặt chân lên con đườngkhông có đường lui rồi! “Tùng Bình à, cậu đến đúng lúc lắm, bởi vì tôi không hiểu Tiểu Vũ cho lắm nên đang buồn phiền vì không biết cô ấy thích cái gì! Cậu có thểcho tôi ý kiến được không?” Lần này đến lượt Nam Trúc Du quàng vai Phác Tùng Bình, cứ như thân thiết lắm. “Được thôi, để tôi nghĩ xem nào!”, Phác Tùng Bình đưa tay ra, thânthiện khoác qua vai Nam Trúc Du, hai người vừa nói vừa ngồi xuống bêncạnh bể phun nước, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, bắtđầu bàn tán về vấn đề sở thích của tôi. Tôi thật hết cách với hai người này mất! Một lúc lâu sau, cuộc “hội thảo” của họ mới kết thúc. Tùng Bình đứngdậy, vỗ vỗ vào vai của Nam Trúc Du, lại còn làm tư thế “cố lên” rồi nói: “Cố lên, cố lên, Trúc Du, cậu nhất định có thể!” “Ừ, nhất định tôi sẽ cố gắng!”, Nam Trúc Du ưỡn ngực, tỏ ra tự tinvới Phác Tùng Bình. Sau đó, Nam Trúc Du vui vẻ tiễn Phác Tùng Bình ravề! Hơ, cái tên Phác Tùng Bình này chịu ra về thật sao? Tôi trợn tròn mắt nhìn anh chàng Phác Tùng Bình vui vẻ ra về. Sao cóthể? Phác Tùng Bình…anh ta…sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy chứ? Theonhững kinh nghiệm trước đây, tôi phải nghĩ đủ mọi cách, làm đủ mọi tròmới có thể thoát khỏi sự đeo bám của cậu ta. Nam Trúc Du đã dùng phépthuật gì mà lại khiến cho Phác Tùng Bình dễ dàng chủ động bỏ đi như vậy, hơn nữa lại còn là tự nguyện bỏ đi chứ? “Tiểu Vũ, em sao thế? Sao mặt cứ nghệt ra vậy? Tạm biệt anh TùngBình!”, Nam Trúc Du mặt mày hớn hở chạy lại, vừa ngạc nhiên trước vẻ mặt của tôi, vừa vẫy tay tạm biệt Tùng Bình! “Anh…Tùng Bình?”, tôi lắp bắp. “Đúng thế, Tùng Bình sinh trước anh một tháng mà, anh gọi cậu ấy một tiếng anh thì có gì không đúng?” Hài…đúng là chẳng có gì không đúng cả, ít nhất thì trong thế giới của Nam Trúc Du, đây là một chuyện không thể nào bình thường hơn. Nhưng nếu đổi lại là bất kì người nào khác, việc hai người mới quennhau chưa đến một tiếng đồng hồ mà đã thân mật gọi nhau là anh em thìquả không phải là một chuyện bình thường! “Ối, đã 11 giờ rồi đấy. Tiểu Vũ à, chúng ta phải tranh thủ thời gianmới được!”, nhìn lên chiếc đồng hồ giữa quảng trường trung tâm, Nam Trúc Du thốt lên. Hừ, không hiểu là tại ai lôi cái gã Tùng Bình ấy sang một góc làmlãng phí mất cả nửa tiếng đồng hồ, hại tôi chân đau nhức muốn chết điđược! Tôi khẽ nhíu mày, không cảm thấy chân mình còn có khả năng đi lại nữa. “Sao thế?”, Nam Trúc Du nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi, sau đó từ từnhìn xuống dưới chân, lập tức anh hiểu ra mọi chuyện, “Tiểu Vũ, để anhcõng em!” Vừa nói Trúc Du vừa đến trước mặt tôi, ngồi thấp xuống. “Không cần đâu”, mặt tôi đỏ lựng lên, ngại ngùng nhìn sang những người đi đường đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò. “Em có thích anh bế em không?”, Nam Trúc Du ngoảnh đầu lại hỏi. Quạ quạ…Quạ đen đang bay từng đàn trên đầu tôi. “Thôi, để em tự đi cũng được!”, tôi đáp “Không được, Tiểu Vũ, chân em trông có vẻ rất đau mà!”, Nam Trúc Du nhìn xuống chân tôi, lông mày nhíu lại. “À, thực ra thì không đau lắm!”, tôi nghiến răng, giả vờ bước đi vài bước cho anh thấy. “Thôi được”, Nam Trúc Du gật gật đầu. Thấy thế tôi liền thở phào, tưởng rằng đã lừa được anh chàng ngốc này. “Em ở đây đợi anh, anh đi mua cho em một đôi dép dễ chịu hơn!”, Nam Trúc Du nói dứt lời liền chạy một mạch ra ngoài công viên. Tôi ngẩn người nhìn theo cái bóng của Nam Trúc Du. Cái anh chàng này, hành động nhanh đến mức chẳng cho người ta kịp từ chối. Hoặc cũng cóthể vì không muốn để cho tôi kịp từ chối nên anh ấy mới chạy nhanh nhưvậy. Tôi cúi đầu nhìn xuống đôi dép cao gót mà mình đang đi, khóe môi khẽ nở nụ cười. Vol 3. Trong khu giải trí Một chiếc áo màu vàng nhạt hết sức nữ tính, kết hợp với một chiếcváy voan trắng cực kì dịu dàng, chân đi một đôi giày bệt trắng…hoàn toàn không phù hợp với trang phụ nữ tính kể trên. Nhưng khi đi vào đôi giàyvải và thoải mái tung tăng ở trên đường, tôi lại cảm thấy vô cùng hạnhphúc. Thậm chí cảm thấy, đôi giày vải màu trắng này thật là đáng yêu, rất phù hợp với trang phục của mình! Tôi nghĩ nếu như để người luôn ủng hộ các loại giày dép cao gót là MêCúc biết được suy nghĩ này của tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ phát điên mất! “Tiểu Vũ, em không quen đi giày cao gót thì lần sau đừng đi, nếukhông lại ngã hoặc trẹo chân như hôm này thì làm thế nào?”, Nam Trúc Dudắt tay tôi, mắt nhìn đôi giày bệt dưới chân tôi hài lòng, miệng khôngngừng nhắc nhở. Nhưng mà Mê Cúc nói, con gái cho dù có nam tính đến đâu đi chăngnữa, chỉ cần đi giày cao gót vào là trở nên lôi cuốn ngay. Thế nên tôirất muốn cố gắng để làm quen với chúng! Tôi bật cười khi nghĩ đến cảnhtượng lúc mình thay đổi hẳn phong cách sẽ khiến cho mọi người trợn trònmắt kinh ngạc. Nếu như nhìn thấy tôi đi giày cao gót, hội trưởng Mậu Nhất liệu có kinh ngạc không nhỉ? Ý nghĩ này chợt vụt lên trong đầu tôi. “Tiểu Vũ, nhanh lên, chúng ta đến rồi!”, Nam Trúc Du hào hứng lêntiếng giục giã, cắt đứt dòng suy nghĩ viển vông của tôi. Ngẩng đầu lênnhìn, hiện ra trước mặt tôi lúc này là một cửa bán vé náo nhiệt, một cái cổng lớn được trang trí cực kì bắt mắt, trên tấm biển treo trên cao cóđề ba chữ: “Khu giải trí” “Khu giải trí?”, tôi ngạc nhiên hỏi, “Trạm đầu tiên trong cuộc hẹn của chúng ta là khu giải trí sao?” “Sao thế Tiểu Vũ, em không thích à?”, Nam Trúc Du căng thẳng nhìntôi, “Anh Tùng Bình nói, ngay từ khi còn rất nhỏ, bố em đã không dẫn emđến khu giải trí chơi rồi, thế nên anh tưởng…” “Em thích, em đương nhiên rất thích!”, Nam Trúc Du vừa nói dứt, tôiliền lập tức vứt ngay suy nghĩ về vấn đề giày cao gót, hào hứng gật đầulia lịa. Một mình thì không thể đi vào khu giải trí chơi được. Nhưng ngay từkhi tôi tốt nghiệp tiểu học, bố đã không còn dẫn tôi đến đây chơi với lí do tôi không còn là trẻ con nữa. Mà bạn bè của tôi vốn không nhiều, MêCúc lại là người không thích chạy đến những chỗ đông đúc. Lên cấp ba gặp được Zoey thì cứ tan học là cậu ta chạy biến đi đâu mất chẳng ai hay,thế nên kể từ đó đến giờ tôi chưa từng quay lại khu giải trí vui chơilần nào. Hu hu hu…tôi vô cùng cảm động nhìn Nam Trúc Du. Hẹn hò thật làthích, có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận để đến khugiải trí này chơi. Hu hu hu…hay quá đi mất! Từ đu quay ngựa gỗ đến du lịch trên xe hoa, từ cưỡi ngựa trên nước đến tàu lượn, từ đu quay trên không đến rơi tự do… Cứ tưởng chỉ có một người rất lâu rồi không được đến khu giải trínhư tôi mới cảm thấy hào hứng, nào ngờ Nam Trúc Du còn hào hứng hơn cảtôi! Anh ấy hò reo liên tục, hưng phấn đến mức khuôn mặt trắng nõn đỏphừng phừng lên, đáng yêu đến mức những cô gái hai bên nhìn thấy anhliền ngẩn người ra như bị điện giật. “Ha ha ha…”, mỗi khi nhìn thấy một cô gái nào đó bị diện mạo của Nam Trúc Du hút hồn, tôi lại ôm bụng cười bò. “Tiểu Vũ, em đừng như vậy mà!”, cả khuôn mặt của Nam Trúc Du đỏ dừlên vì xấu hổ, đôi mắt hình trong khuyết cong veo nhìn tôi, đôi môi khekhẽ phát ra tiếng cầu xin. Trông bộ dạng anh lúc ấy thật sự rất đáng yêu! “Tiểu Vũ, đó chính là căn nhà ma thường xuất hiện trên ti vi đấy!”,Nam Trúc Du nắm lấy tay tôi, chỉ về hướng căn nhà ma trước mặt. Nhà ma? Toàn thân tôi cứng đờ ra! Nhìn bộ dạng hào hứng của Nam Trúc Du, tôi bắt đầu hoảng hốt. Chẳng nhẽ, trò tiếp theo mà anh ấy định chơi là…làvào trong đó sao? Không được, tuyệt đối không được! Thượng đế ơi, conxin người! Thứ mà con sợ nhất chính là sấm sét, bóng tối và ma quỷ! Hài, muốn mình đi vào căn nhà ma cùng với Nam Trúc Du ư? Hừ, chờ kiếp sau đi! “Nam Trúc Du, thực trong căn nhà ma ấy cũng không…” Tôi xua tay, còn chưa kịp nói không thì Nam Trúc Du đã nắm chặt lấytay tôi, vẻ mặt cực kì hào hứng: “Tiểu Vũ, em biết không, từ nhỏ tới lớn anh chỉ nhìn thấy căn nhà ma trên ti vi mà thôi, chưa bao giờ vào xemtận mắt cả. Anh thường tò mò không hiểu tại sao những người đi ra khỏicăn nhà ma thường mặt mày xám ngoét, toàn thân run lẩy bẩy. Em có thấylạ không?” Thế thì có gì mà tò mò! Tôi định quay lại lườm cho Nam Trúc Du mộtcái nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của anh đang nhìn tôi chờ đợikhiến cho tôi không thể nói ra lời từ chối. “Tiểu Vũ, em không muốn chơi sao?”, giọng nói trong trẻo có đôi chút thất vọng vang lên bên tai tôi. Tôi đoán nếu như tôi gật đầu,chỉ một giây sau thôi anh ấy nhất địnhsẽ nói những câu đại loại như: “Thực ra thì nhà ma cũng không thú vịlắm”, hoặc là một cái gì đó “thú vị hơn nhiều”…rồi sau đó lập tức kéotay tôi tránh xa khỏi căn nhà ma. Cái anh chàng này, nhất định sẽ làm như vậy nếu như tôi nói không thích vào căn nhà ma. Nghĩ đến đây tôi chợt mềm lòng, đột nhiên cảm thấy thực ra căn nhàma cũng có gì đáng sợ lắm đâu, ma quỷ trong đó chẳng qua cũng chỉ là con người đóng giả chứ thực ra chẳng có may quỷ gì hết! Hơn nữa lại chẳngphải tôi một mình vào đó, bên cạnh tôi còn có Nam Trúc Du cơ mà… Sau khi thoát khỏi mớ bòng bong trong đầu, tôi khẽ hít một hơi thậtsau, kéo tay Nam Trúc Du lại, nói: “Thực ra em cũng rất tò mò không hiểu vì sao mọi người đều sợ mà vẫn cứ muốn đi vào căn nhà ma đó. Nam TrúcDu, hay là chúng ta cùng vào đó xem thử?” “Thật không? Hay quá, Tiểu Vũ à, anh cũng rất muốn vào đó!”, sự hânhoan lập tức hiện rõ trên khuôn mặt của Nam Trúc Du. Chỉ một giây sau,anh ấy reo lên rồi ôm chầm lấy tôi. Ôi mặt của tôi…lại đỏ lựng lên rồi. Cũng may là hai đứa chúng tôi mua ngay vé rồi lập tức bước vào căn nhà ma tối om đó, nếu không thì thậtlà mất mặt! “Nam Trúc Du”, không gian tối om khiến cho tôi thò tay ra theo bản năng. “Tiểu Vũ, anh ở đây!”, thật kì lạ, rõ ràng là trong bóng tối đen sìkhông thể nhìn rõ thứ gì, nhưng tôi vừa giơ tay ra thì bàn tay của NamTrúc Du đã nắm chặt lấy tay tôi. Bởi vì đứng trong bóng tối nên thị giác trở nên giảm sút nhưng cácgiác quan khác, ví dụ như thính khác và xúc giác lại trở nên vô cùngnhạy bén. Vì vậy trong bóng tối, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cảmgiác an toàn khi bàn tay của Nam Trúc Du nắm chặt lấy bàn tay tôi, thậmchí cảm nhận được cả hơi ấm từ lòng bàn tay anh đang truyền sang tôi. “Á..á….á……a…a…Nam Trúc Du, xác…xác…chết!”, một cái bóng trắng lắc lưtrước mặt tôi, tôi thét lên rồi lao bổ vào lòng Nam Trúc Du. “Đừng sợ, Tiểu Vũ, có anh ở đây rồi!”, Nam Trúc Du vỗ vỗ vào vai tôi an ủi. “Ối….ma….a… nhện kìa!”, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì một con nhệnkhổng lồ từ trên cao hạ xuống từ phía sau lưng chúng tôi khiến cho tôisợ chết khiếp, lại một lần nữa lao vào lòng Nam Trúc Du. Tiếp theo đó là: quỷ hút máu, xác chết treo cổ, ma cây, ác quỷ…nóichung là đủ loại ma quỷ với muôn hình muôn vẻ từ đâu lần lượt lao ra.Còn tôi, sau vài lần bị hù dọa đến sợ chết khiếp đã hoàn toàn nép chặttrong vòng tay của Trúc Du, không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa rồi. Không hiểu vì sao, rõ ràng là một thư sinh yếu ớt, rõ ràng là một người yếu ớt hơn cả tôi, vậy mà trước mặt anh tôi lại không thể kiểm soátđược bản năng con gái của mình. Hơn nữa, cảm giác trốn trong vòng tayanh thật ấm áp, thật dễ chịu. Nếu có thể như thế này cả đời thì tốt biết mấy! Nghĩ tới đay, tim tôi đột nhiên đập thình thịch, trong lồng ngực có một cảm giác gì đó thật khó tả. Tôi làm sao thế nhỉ? Không biết bao lâu sau đó, khi Trúc Du vỗ vỗ vào vai tôi nói: “Không sao rồi em ạ”, tôi mới dám ngẩng đầu lên. Lúc này tôi mới phát hiện chúng tôi đã ra khỏi căn nhà ma rồi. Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất. Tôi ngẩng đầu nhìn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ánh nắng thật đáng yêu! “Hay quá anh Trúc Du ơi, cuối cùng thì em cũng ra ngoài rồi!”, tôi sung sướng ôm chặt lấy cánh tay của Nam Trúc Du. “Ái…”, một tiếng rên khe khẽ vang lên. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy lông mày của Nam Trúc Du hơi nhíu lại, tay trái đang xoa xoa cánh tay phải. “Anh sao thế?”, tôi kéo ống tay áo của Trúc Du lên, dấu tay màu đỏhằn rõ trên làn da trắng nõn của anh. Đó chính là kết quả của việc lúcnãy trong căn nhà ma, tôi đã bám chặt vào tay anh mà không chịu buôngra. “Anh là đồ ngốc à, bị em siết đau như vậy mà sao không chịu nói?”, tôi tức tối quát anh. “Tiểu Vũ, anh không sao mà, nhìn nó đỏ thế thôi chứ thực ra khôngđau lắm đâu em ạ! Đợi một tí là hết ngay ấy mà! Thật đấy!”, thấy tôi tức giận, Nam Trúc Du vội vàng giải thích. Nam Trúc Du ơi, anh đúng là đồ ngốc mà! Tôi cúi đầu, thổi nhè nhẹ lên vết hằn trên tay anh. Vừa thổi tôi vừa mắng thầm anh trong bụng: Nam Trúc Du, anh đúng là đồ ngốc! Vol 4. Chiếc vòng đeo tay Chơi trong khu giải trí suốt một buổi chiều khiến cho cả hai chúngtôi đều cảm thấy mệt. Sau khi ăn KFC, tôi và Nam Trúc Du liền quyết định tận dụng khoảng thời gian còn lại để đi xem phim. Mặc dù vừa ra khỏi rạp chiếu phim là tôi đã không còn nhớ nội dungcủa bộ phim là gì nữa, nhưng nhìn thấy Nam Trúc Du đứng bên cạnh, vẻ mặt hài lòng tôi lại cảm thấy bộ phim vô vị làm lãng phí hai tiếng đồng hồcũng thật xứng đáng! Nếu như tôi không nhầm thì anh chàng này hình như chưa bao giờ đến rạp xem phim. Lúc ra khỏi rạp chiếu phim đã là 9 rưỡi, hai người chúng tôi vai sát vai đi bộ về nhà. Không ai trong chúng tôi lên tiếng phá vỡ bầu khôngkhí tĩnh lặng này, cũng không nghĩ đến việc bắt xe về nhà, chỉ lặng lẽđi bên nhau như vậy. Bầu trời đêm thật đẹp! Những vì sao lấp lánh trên bầu trời trông như những viên đá quý, rải rác trên mảnh lụa màu đen huyền ảo, tạo ra một cảnh tượng vô cùng tuyệt diệu! Đi hết con đường lại đến một ngã rẽ. Người đi lại trên con phố này ngày càng đông đúc, những đôi tình nhân thân mật đi ngang qua chúng tôi. “Nam Trúc Du, anh nhìn kìa, bên kia náo nhiệt quá!”, tôi hào hứngchỉ về phía bên kia đường, mừng rỡ cứ như thế Colombo vừa phát hiện rachâu lục mới vậy. “Đó chính là khu chợ đêm nổi tiếng nhất thành phố, khoảng 9~11 giờđêm chính là khi chợ đêm náo nhiệt nhất. Rất nhiều những đôi tình nhânvà sinh viên đều đến đây mua sắm. Bởi vì ở đây cực kì nhiều đồ, giá cảlại cực kì rẻ”. “Chợ đêm?”, hai mắt tôi tròn xoe, nhìn chăm chăm vào những sạp hànghai bên đường. “Em có nghe bạn bè nhắc đến chợ đêm nhưng chưa bao giờđến đây, nào ngờ nơi đây còn náo nhiệt hơn cả những gì em tưởng tượng!Nam Trúc Du, anh có biết trong chợ đêm người ta bán cái gì không?” “Trong chợ đêm cái gì cũng có! Các mặt hàng ở đó thậm chí còn nhiềuhơn cả trong bách hóa cơ đấy!”. Cả ngày nay, rất nhiều nơi vui chơi màchúng tôi đến đối với Nam Trúc Du là đều là lần đầu tiên, khó khăn lắmmới đến một nơi mà đối với tôi hoàn toàn mới mẻ, thế nên anh bắt đầu hào hứng giải thích cho tôi về chợ đêm: “Tiểu Vũ à, chợ đêm rất thú vị, cóđồ ăn, đồ dùng, quần áo…tất cả mọi thứ em đều có thể mua ở đây, hơn nữagiá cả lại rất rẻ, mà chất lượng sản phẩm cũng chẳng thua kém là mấy sovới những mặt hàng với giả cả trên trời ở trong các bách hóa! Hàng hóa ở đây thậm chí còn đáng yêu hơn nhiều!” “Thật á?”, trước nay tôi chưa hề có khái niệm về giá cả, nhưng nhìnthấy vẻ mặt hào hứng của Nam Trúc Du khi nói chuyện, đột nhiên tôi cảmthấy chợ đêm thật sự còn thú vị hơn nhiều so với các bách hóa lớn, “Vậythì chắc là chợ đêm thú vị lắm nhỉ!” Nam Trúc Du nhìn tôi, cắn chặt môi, ngại ngùng nói: “Tiểu Vũ ơi,không biết em có thời gian cùng anh đi dạo chợ đêm một chút không? Anhbiết là thời gian hẹn hò của chúng ta đã vượt quá thời gian quy định,nhưng em có thể đi cùng anh thêm một lúc nữa được không?” “Ơ…”, cái anh chàng ngốc này, rõ ràng là tôi muốn đi dạo chợ đêm, thế mà lại nói như thể cầu xin tôi cùng anh đi dạo chợ đêm không bằng. Đồngốc, đúng là đồ ngốc! “Đương nhiên là em đồng ý rồi!”, tôi ngẩng đầu, mỉm cười tươi rói với Nam Trúc Du, “cám ơn anh, Nam Trúc Du!” Tôi thò tay ra, nắm lấy bàn tay đang chìa ra trước mặt tôi của NamTrúc Du, tự nhiên như thể đây là hành động mà chúng tôi đã thực hiện đến vài trăm lần vậy. Nhưng đột nhiên trong lòng tôi lại dâng lên một nỗixót xa, lưu luyến khó nói lên lời. Có phải là đi hết chợ đêm này, chúngtôi lại sẽ trở thành những người bạn bình thường hay không? Hình như tôi đã hơi “nghiện” làm bạn gái của Nam Trúc Du rồi! “Nam Trúc Du, anh nhìn con lợn đen trắng này xem, dễ thương quá!” “Nam Trúc Du, mau lại đây, bên ngày có người làm túi bằng giấy để bắt cá này!” “Nam Trúc Du, qua bên đây mau, có nhiều đồ chơi lắm, chong chóng này, ví này, cả vòng đeo tay nữa này…Oa, Nam Trúc Du, những chiếc vòng taybằng bạc này đẹp quá!” Vừa vào chợ đêm là tôi liền kéo tay Nam Trúc Du chạy lăng xăng khắp nơi, vừa xem vừa reo lên thích thú. “Nhìn cái vòng tay bằng bạc khắc hình cây trúc này em, dễ thương quáphải không anh?”, tôi cầm một chiếc vòng khắc hình cây trúc lên xem, nét điêu khắc rất tinh xảo, quả thực rất đẹp nên không nỡ đặt xuống. “Ừm, không tồi!”, Nam Trúc Du đứng bên cạnh, gật đầu và mỉm cười với tôi. “Anh cũng thích à?”, tôi hỏi. “Ha ha, Tiểu Vũ thích thì anh cũng thích!”, Nam Trúc Du hồn nhiên đáp. “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”, tôi vừa móc ví tiền trong túi vừaquay lại nói với Nam Trúc Du ở phía sau lưng: “Nam Trúc Du, cái vòng này vừa hay anh thích, em cũng thích, hơn nữa em lại thấy nó rất hợp vớianh, thế nên công tất cả các lí do vào với nhau, em quyết định sẽ mua nó tặng cho anh!” “Tặng cho anh?”, Nam Trúc Du cầm lấy chiếc vòng bạc từ tay tôi, tỉ mỉ quan sát hình điêu khắc trên chiếc vòng, sau đó nhăn mặt nói: “Tiểu Vũ, em thật sự muốn tặng cái này cho anh sao?” Nam Trúc Du lật qua lật lại, hai mắt chăm chú nhìn vào bên trongchiếc vòng, kinh ngạc hỏi lại tôi: “Tiểu Vũ, em thật sự muốn tặng cáinày cho anh sao?” “Sao, anh không thích à?”, tôi cố ý nhướn mày hỏi. “Không không không…, không phải vậy, anh rất thích cái vòng này”, cầm chiếc vòng trong tay, Nam Trúc Du mặt mày đỏ lựng, bối rối nói: “Nhưng mà…chiếc vòng này có ý nghĩa khác, không thích hợp…” “Đương nhiên là em biết cái vòng này có ý nghĩa gì, nếu không em tặng nó cho anh làm gì?”, nhìn vào hình cây trúc rất đáng yêu trên chiếcvòng, tôi cố ý tỏ vẻ thất vọng, nói: “Nếu như anh không thích thì thôivậy!” “Thích chứ, đương nhiên là anh thích!”, Nam Trúc Du ngẩng đầu, khuônmặt vô cùng cảm kích nhìn tôi, “Tiểu Vũ, em yên tâm, nhất định anh sẽgiữ gìn chiếc vòng này! Bắt đầu từ bây giờ, anh thề sẽ bảo vệ em suốtđời suốt kiếp!” Hả…chỉ là tặng một chiếc vòng thôi, sao phải cảm kích đến như vậy nhỉ? Bảo vệ mình suốt đời suốt kiếp ư? Tôi vỗ vỗ vào lưng anh chàng Nam Trúc Du vì cảm động mà ôm chầm lấytôi, tự nhủ trong đầu: một hôm nào đó nhất định mình phải tìm cơ hội chỉ bảo cho anh chàng này vài thứ mới được, sao mà dễ dàng cảm động thếkhông biết! Người khác tốt với anh ấy một phần là anh ấy lập tức dùngmười phần báo đáp lại. Nếu như thế này thì sớm muộn gì anh ấy cũng bịngười ta lừa bán đi cho xem! “Nam Trúc Du, không cần phải chăm sóc em suốt đời suốt kiếp đâu, hay là anh…” “Không được!”, tôi còn chưa kịp nói hết thì đã bị Nam Trúc Du cắtngang: “Tiểu Vũ, em phải tin anh, nhất định anh sẽ chăm sóc em suốt đờisuốt kiếp, anh thề đấy! Nhất định anh sẽ trở thành một người mạnh mẽ,mạnh mẽ đủ để có thể bảo vệ em!” Mấy lời này sao mà ướt át thế nhỉ? Tôi chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt cực kì nghiêm túc của Nam Trúc Du. Tự nhiên tim tôi đập rất nhanh. Nếu cứ thế này thì không ổn… Tôi lắc mạnh đầu mình để xua đi những liên tưởng kì lạ. Tôi và anh ấy chẳng qua chỉ là một đôi trong có một ngày, sau ngày mai, mọi thứ đềusẽ tan biến hết. Chính là như vậy đó, Lâm Xuân Vũ tôi tin chắc là nhưvậy! Một tiếng đồng hồ sau, biết không còn sớm nữa, Nam Trúc Du liền giục tôi về nhà. “Tiểu Vũ à, nếu như em thực sự thích, lần sau chúng ta lại đến đâychơi!”, Nam Trúc Du gần như phải lôi tôi ra khỏi chợ đêm, vừa lôi vừanói: “Nhưng mà hôm nay chúng ta đã đi chơi rất lâu rồi, em phải về nhàđi ngủ thôi, nếu không ngày mai tỉnh dậy sẽ rất mệt đấy!” “Được rồi!”, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Nam Trúc Du, tôi đànhmiễn cưỡng chấp nhận. Trải qua một ngày bên nhau, tôi hiểu rằng mặc dùanh chàng này tính tình rất hiền hòa nhưng một khi đã kiên quyết điều gì thì còn cố chấp hơn ai hết! Về tới nhà, chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ gần 11 giờ đêm. Tôi thả người trên chiếc ghế sô pha, đột nhiên phát hiện ra nhữngđiều Nam Trúc Du nói hoàn toàn chính xác: mặc dù khi vui chơi không cảmnhận thấy, nhưng một khi ngồi yên tĩnh lại sẽ thấy toàn thân đang vôcùng rệu rã! “Reng…reng…reng…”, tôi đang chuẩn bị đi tắm thì đột nhiên điện thoại trong phòng đổ chuông. Là Nam Trúc Du sao? Trực giác mách bảo tôi như vậy. Nhất định là anhấy. Chẳng nhẽ anh ấy cũng đang lưu luyến như tôi sao? Hài, mình lưuluyến gì chứ? Nam Trúc Du đâu phải là sở thích của mình? Tôi thêm mộtlần nữa hạ quyết tâm! “A lô, Lâm Xuân Vũ nghe đây!”, tôi nhấc máy đưa sát vào tai nghe “A lô, chào em, Tiểu Vũ!”, từ đầu dây bên kia, một giọng nói là lạ, quen quen vang lên. Không phải là giọng nói trong trẻo, đáng yêu và ngọtngào như kẹo bông của Nam Trúc Du, mà là một giọng nói này trầm ấm củacon trai, là giọng nói mà vô số lần tôi mong được nghe thấy qua điệnthoại. “Hội…hội trưởng Mậu Nhất?”, tôi căng thẳng hỏi. “Ha ha, vui quá, Tiểu Vũ nhận ra giọng anh à?”, Mậu Nhất cười khẽ trong điện thoại, tiếng cười sảng khoái vang lên bên tai tôi. Hội trưởng à, làm sao em có thể không nhận ra giọng của anh được chứ? Trái tim tôi như muốn hét thật to điều đó! “Tiểu Vũ à, không biết ngày mai em có thể bớt chút thời gian đến câulạc bộ kịch nói để bàn bạc đôi chút về vở kịch lần trước anh nói với emkhông? Anh biết ngày mai là chủ nhật, là ngày nghỉ của em, nếu khôngphiền…” “Không phiền gì đâu anh ạ! Có gì đâu mà phiền hả anh? Em mừng cònkhông kịp nữa là…”, hội trưởng Mậu Nhất còn chưa kịp nói hết, tôi đã hào hứng ngắt lời. Chỉ là…thôi chết rồi, trong lúc vui mừng quá mức, tôi đã nói hết cả tâm trạng của mình ra rồi. Cái gì gọi là “Em mừng còn không kịp nữa là…”. Ôi trời ơi, không biết anh Mậu Nhất đang nghĩ gì về câu nói vừa rồi của tôi đây? ‘Ha ha, thật sao? Vậy thì chiều ngày mai, anh đợi em ở câu lạc bộnhé!”, giọng nói dịu dàng và ấm áp của hội trưởng Mậu Nhất thoảng quabên tai tôi. Hình như hội trưởng Mậu Nhất không phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho anh. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi thất vọng: tôi đã nói rõ như vậy rồi, tại sao hội trưởng còn không nhận ra? “Được”, tôi gật đầu đồng ý. Cho dù thế nào thì hôm nay cũng được coi là một ngày hạnh phúc đốivới tôi! Đầu tiên là được cùng vui chơi đã đời cả ngày với Nam Trúc Du.Nói thực lòng, từ nhỏ tới lớn, những ngày được vui chơi thực sự vui vẻcủa tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay! Về đến nhà lại nhận được điện thoạicủa Mậu Nhất, hẹn gặp vào ngày mai ở câu lạc bộ… Oa ha ha…Tối nay chắc là tôi sẽ hưng phấn đến không ngủ được mất!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]