Ăn sáng xong, Nam Trúc Du liền đi trước để còn về nhà. Ăn xong nốtthìa cháo cuối cùng, tôi liền bỏ bát vào trong bồn rửa theo thói quenhàng ngày nhưng đột nhiên bị sự sạch sẽ xung quanh làm cho giật mình.Nhìn thấy bát đũa mình vừa ăn xong, trong đầu tôi vụt hiện lên hình ảnhNam Trúc Du cần mẫn lau chùi, dọn dẹp. Tự nhiên tôi lại cảm thấy mìnhnhư một kẻ phá hoại thứ bầu không khí trong lành và sạch sẽ này.
Vì cảm giác tội lỗi quá mãnh liệt nên cuối cùng, lần đầu tiên tôi động tay vào rửa bát.
Đây quả là một ngày đáng để kỉ niệm. Nếu mà chú quản gia biết được chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt.
Sau khi rửa bát đũa xong, tôi thay quần áo rồi vội vàng đến trường. Nhưng ….
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
“Đại tiểu thư!”
Tùng Bình giọng nghẹn ngào vang lên sau lưng tôi.
Tâm trạng vui vẻ phút chốc bị phá vỡ.
Tôi sải bước thật nhanh nhằm bỏ lại cái tên Tùng Bình chết tiệt kia,nhưng chẳng ngờ chỉ mới mấy ngày không gặp, cái tên Tùng Bình này đãchạy nhanh đến vậy. Chẳng mấy chốc Tùng Bình đã đuổi kịp tôi rồi.
Tâm trạng của tôi đang chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.
“Tùng Bình, cậu lại có chuyện gì nữa vậy?”, không thể thoát khỏi cậu ta được, tôi đành quay đầu lại, trợn mắt nhìn quát nạt.
“Đại tiểu thư à, anh ta là ai thế?”, nhìn thấy tôi dừng bước, TùngBình cũng lập tức dừng chân, một câu hỏi buột ra từ miệng Tùng Bình,không chỉ có vậy, tôi còn nhìn thấy dấu tích của hai hàng nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-ngot-ngao/31661/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.