Bố mẹ luôn coi cậu là trẻ con, cậu không biết giữa họ đang xảy ra chuyện gì, mà họ cũng chẳng nói với cậu.
Ăn tối xong, Tịch Duệ Nam về phòng làm bài tập như thường lệ, nhưng cậu ngồi ngây trước bàn học cả nửa giờ mà vẫn chẳng viết được chữ nào. Cuối cùng, cậu nói với mẹ là đến nhà bạn học một lát rồi đạp xe ra ngoài.
Trời đã tối đen, đèn neon giống như những chùm pháo hoa tỏa sáng khắp bầu trời đêm thành phố, khiến màn đem đen biến thành một thế giới đầy màu sắc. Tịch Duệ Nam đạp chiếc xe địa hình trên đường lớn, đèn đường xuyên qua bóng những cây ngô đồng hai bên đường chiếu lên người cậu, một mảng ánh sáng loang lổ, lay động.
Cậu dừng xe trước một tòa nhá. Cho dù đã dự liệu trước nhưng khi nhìn thấy chiếc xe của bố cậu đang đỗ dưới lầu, tim cậu vẫn đập nhanh như trống trận, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, hai tay vô thức nắm chặt tay lái…
Im lặng hồi lâu, Tịch Duệ Nam móc di động từ trong quần, gọi vào số máy của bố cậu. Điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người bắt máy: “Nam Nam, có chuyện gì vậy?”
“Bố, bố đang ở đâu?”
“Bố có chút chuyện, vẫn đang ở ngoài tiếp khách, bố đã gọi điện báo cho mẹ con là tối nay về muộn rồi. Con tìm bố có chuyện gì không?”
“Tiếp khách gì ạ?”
“Tiếp khách làm ăn kinh doanh, con là trẻ con, bố có nói thì con cũng không hiểu đâu.”
Tịch Duệ Nam nói chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-nam-ay/2283538/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.