Lúc Lâm Mộ An tắm rửa xong đi ra, Mộc Miên đang nghiêm túc đọc bình luận, sô pha bên cạnh hãm xuống, hơi ẩm nóng ấm xen lẫn mùi sữa phả vào mặt cô.
Đây là sữa tắm mới mua hôm nay.
Mùi hương kia cách càng gần, tràn ngập quanh mũi, anh đi qua, nhìn chằm chằm màn hình trong tay Mộc Miên.
Lát sau.
“Em thấy rồi à”, Anh nhẹ nhàng nói.
“Ừ.”
“Anh… Vì sao lại đột nhiên quyết định như vậy?”
“Các fan đều rất khổ sở”, ngón tay Mộc Miên lướt màn hình, từng bình luận hiện ra ở trước mắt hai người, Lâm Mộ An rũ mắt lẳng lặng nhìn, nửa ngày, mới mở miệng.
“Nhưng anh lại càng không muốn làm em buồn.”
“Không muốn em bị ủy khuất, không muốn em chạy ngược chạy xuôi, không muốn chịu đựng những ngày không được gặp em.”1
Anh nghiêng đầu, lông mi run rẩy, đôi mắt đen nhánh sáng trong, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ trắng nõn như cũ, xinh đẹp quá mức.
Mộc Miên ngây người nhìn anh, như thể anh linh cảm có điều gì đó sắp xảy ra.
Sau đó Lâm Mộ An nhẹ nhàng nói.
“Anh không thuộc về bọn họ.”
“Anh chỉ thuộc về em.”
Như là bị cái gì đó đánh trúng, những cảm xúc vừa lạ vừa quen cứ cuộn trào tràn về trong tim.
Trước khi tâm trí cậu kịp phản ứng, cơ thể Mộc Miên đã tuân theo bản năng, đặt lên đôi môi đỏ mọng đó.
Lâm Mộ An ôm lấy cô, ôn nhu đáp lại.
Môi lưỡi ướt át cọ xát, triền miên lưu luyến.
Trong phòng khách trống trải, yên tĩnh như nhau.
Thuộc về bọn họ, thế giới hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-khoi-ngo-tram-lang/1126723/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.