Truyền nước xong, thân nhiệt của Lâm Mộ An rốt cuộc hạ xuống, Mộc Miên nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, đã gần 12 giờ, cô động thân muốn trở về.
Lâm Mộ An lập tức nắm lấy tay cô, đáy mắt kinh hoảng, “Em muốn đi đâu?”
“Về ký túc xá a”, Mộc Miên đương nhiên đáp.
Lâm Mộ An cố chấp mà nắm lấy tay cô không buông, hơi nước tràn ngập trong mắt cứ như vậy nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Như một đứa trẻ dùng phương thức vô lại, muốn lấy được đồ vật mình âu yếm.
Mộc Miên nhẹ nhàng cười.
“Buông ra.”
“Ngày mai anh đi rồi…” Anh ủy khuất mở miệng.
“Cùng em có quan hệ gì.” Mộc Miên đẩy tay anh ra.
“Miên Miên ——” đáy mắt anh hiện lên một tia bi thương, nhẹ giọng kêu tên cô muốn nói lại thôi.
“Trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Mộc Miên nhàn nhạt dặn dò, gật đầu với Triệu Địch bên cạnh, kéo cửa đi ra ngoài.
Thân ảnh của cô biến mất trong tầm mắt, không chút nào lưu luyến, Lâm Mộ An suy sụp gục đầu xuống, tóc mái che khuất đôi mắt, thần sắc không rõ, Triệu Địch quan sát anh vài giây, cẩn thận tiến lên.
“Chúng ta trở về đi…”
Lâm Mộ An trầm mặc không nói, Triệu Dịch đành phải đứng đấy, nửa ngày, lại nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu ngồi ở chỗ này cũng vô dụng a ——”
Người cũng sẽ không quay về.
“Câm miệng!” Lâm Mộ An nhăn mày lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, sắc mặt lạnh nhạt lại không kiên nhẫn, hoàn toàn không còn bộ dáng như trước mặt Mộc Miên vừa rồi nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-khoi-ngo-tram-lang/1126708/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.