Giống như một đạo sét đánh giữa trời quang đánh vào đầu.
Mộc Miên sững sờ, giây lát, mới lấy lại tinh thần.
“Anh ấy đã biết chưa?”
“Di động của anh ấy gọi mãi không được, nhờ cậu giúp tôi chuyển lời một chút, anh ấy không muốn gặp tôi.” Thần sắc Lâm Hành có chút bất đắc dĩ, có chút khó xử giải thích.
Mộc Miên gật gật đầu, lập tức xoay người đi vào.
Cô hơi rũ mắt, tâm sự nặng nề, chiếc ô che khuất đi non nửa tầm mắt, đi chưa được mấy bước, một tiếng tiếng còi xe bén nhọn vang lên.
Đột nhiên không kịp phòng bị, thân mình bị kéo vào một cái ôm xa lạ, cái ô của Mộc Miên rơi xuống trên đất.
Cô sửng sốt, ngẩng đầu, theo tầm mắt của Lâm Hành nhìn qua, phía trước, vẻ mặt Lâm Mộ An vô biểu tình nhìn hai người.
Mưa phùn mông lung, anh không mở dù, đứng ở trong màn mưa, nước mưa làm ướt tóc anh, đáy mắt một mảnh mờ mịt, nhìn không rõ sắc thái.
Giờ phút này, đôi tay của Lâm Hành đang nắm ở đầu vai cô, cả người Mộc Miên như là bị anh ôm ở trước ngực.
Chiếc xe kia chưa dừng, cọ qua hai người lập tức đi luôn.
Mộc Miên lập tức tránh khỏi cái ôm kia, nghiêng đầu thấ giọng cảm ơn Lâm Hành, lại lần nữa nhìn qua, Lâm Mộ An đã thu hồi tầm mắt, đi tới đường cái duỗi tay đón xe.
Mộc Miên lập tức chạy qua.
Ngay khi Lâm Mộ A vừa mở cửa xe, lập tức theo sát ngồi lên.
Anh trực tiếp báo địa chỉ cho tài xế, sau đó đan tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-khoi-ngo-tram-lang/1126696/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.